Menu

Home » Truyện Ma » 11 Âm Binh – Tuyển tập truyện ma giải ngải ký Tống Mặt Than

11 Âm Binh – Tuyển tập truyện ma giải ngải ký Tống Mặt Than

Nếu lười đọc các bạn có thể nghe truyện tại:
Phần 1:

Phần 2:

7. Đám ma.
Hai tuần sau.
Hễ trời sáng là Quân lại phải dậy tất bật đun nước dọn nhà, dạo gần đây công việc chỗ hắn rất nhiều. Bình thường hắn không bao giờ than vãn khi thấy mấy tờ giấy tuyển dụng gái trước cửa nhà. Vì người ta đã nghe hắn dặn, cứ có việc gì cần thuê, hãy đánh máy rồi gửi cho hắn một bản, chỉ cần tiền công hậu hĩnh, khó mấy hắn cũng sẽ làm.
Hắn còn rất đảm bảo về chất lượng công việc hoàn thành đúng hẹn và đúng quy cách, nhiều người đã dùng thử dịch vụ chỗ hắn, thấy ưng ý nên lần sau nhất định quay lại. Mà việc thì vô số, hắn cũng kiếm được kha khá tiền từ hoạt động làm thêm này.
Cơ mà bây giờ hắn phải nhận nhiều vụ án hóc búa quá, hết vụ tên bắt cóc, rồi vụ chó dữ cắn chết người, vừa phá xong một cái án to, hắn lại nhận thêm hai cái án nhỏ nữa. Hôm qua có vụ chém giết dã man ở đầu phố, thủ phạm hành động chớp nhoáng, nạn nhân không kịp kêu cứu, thời gian gây án là 2h40’ sáng, đúng lúc mọi người đang ngon giấc. Thêm một vụ là nhảy lầu chết, nạn nhân đang vui tươi tự dưng quẫn trí, người ta đã nghi đây là vụ án mạng được giàn xếp.
Thế là hắn phải mở cuộc điều tra tâm lý, lập báo cáo, đóng hồ sơ từng vụ gửi cho các ban ngành liên quan. Suốt ngày đứng ở hiện trường tìm kiếm thông tin, tời lúc về thấy cửa nhà đầy những giấy tuyển dụng, bảo sao hắn chẳng điên lên mà mất ngủ. Không phải hắn sợ việc, là hắn sợ mất tiền, việc người ta tuyển công rất cao, còn mấy vụ án hắn theo lại chẳng được đồng lẻ nào.
Làm việc một mình có thể thoải mái, nhưng nếu hỏi có năng suất cao không, hắn sẽ nói làm việc hai mình chắc chắn tốt hơn. Chính vì thế mà hắn luôn muốn tìm được một đồng nghiệp phù hợp, giúp hắn đun nước pha cà phê, đọc hộ hắn mấy tập hồ sơ này, để hắn rảnh tay đi kiếm tiền thiên hạ.
Và cái người mà hắn ưng nhất, chính người đó vừa đạp tung cửa phòng hắn, đem theo bản mặt rầu rĩ mà đi vào. Trong một buổi sáng đẹp trời như này, hắn còn chưa có khách mở hàng, thật sự lúc đó hắn muốn đốt phong long đuổi người kia ra ngoài quá. Nhưng nhịn lại, hắn chỉ hỏi:
– Chưa chết sao?
Từ tối hôm đó, Quân không gặp lại Cường lần nào, hắn nghĩ thằng này chết chắc rồi, không sớm thì muộn cũng phải chết. Đốt nguyên bộ sưu tập của người ta, xong còn ra vẻ mạnh mẽ lắm khi hai mắt vẫn toét nước, thật chẳng hiểu thằng này muốn thể hiện cho ai xem. Thế mà hai tuần sau lại thấy thằng này đến, mặt mũi lành lặn, trông khí sắc còn tốt hơn trước, chính điều này khiến hắn rất lấy làm ngạc nhiên.
– Mày có thông tin gì về tên đeo mặt nạ không? – Cường hỏi.
Biết ngay mà, lúc nào cũng tên đeo mặt nạ, mở mồm ra là tên đeo mặt nạ, hắn còn bao nhiêu việc phải làm, có rảnh mà đi bám quần tên đó đâu. Hắn chỉ làm về phân tích tâm lý, muốn hỏi quá trình phá án thì đi nơi khác. Thật uông công hắn coi người ta là đồng nghiệp, người ta nào có nghĩ tới hắn chút gì đâu.
– Ngồi đi, để tao lấy hồ sơ – Quân nói.
Thực ra chỗ hắn lúc nào cũng đầy đủ thông tin, hắn vốn là một thanh tra mẫn cán và cẩn thận, có gì cũng ghi lại, vừa phục vụ cho công tác điều tra vừa nâng cao được trình độ chuyên môn nghiệp vụ. Bây giờ hắn đang cần người, giúp thằng này một chút, sau đó nhắc lại cái vụ giấy nợ ngày trước, hắn cũng chịu thiệt rất nhiều trong lần đó, thằng này mới đi làm một ngày đã trốn mất, ít cũng phải làm thêm vài tuần mới bõ xóa nợ chứ.
Đưa cho Cường tập hồ sơ vụ án bắt cóc, Quân nói:
– Cũng không lấy được nhiều thông tin, tới tên thật của nghi phạm còn không tra ra, hàng xóm quanh đó gọi hắn là chú Thịnh hoặc ông Thịnh. Hắn ít giao tiếp với mọi người, không hay ra ngoài vào buổi sáng, khách mua hàng cũng không nhiều, xưởng thuộc da do hắn mở cách đấy hai mươi năm, thành ra người mua chủ yếu là khách quen. Ngoại hình của hắn có nhiều luồng ý kiến lắm, điểm chung là dáng người cao to, khuôn mặt có thể gọi là hiền lạnh, đáng tin, có người còn miêu tả là giống diễn viên hài Minh Béo. Nhưng mà khi vẽ theo lời kể thì lại chẳng ai bảo đấy là hắn.
Trong hồ sơ ghi tuổi của tên đeo mặt nạ là từ 45 tới 50, ngoại hình chưa xác nhận, đã bỏ trốn khỏi địa bàn, là thành phần nguy hiểm cho xã hội. Những giấy tờ tìm được tại nhà riêng đều không có giá trị sử dụng, lục tìm trong phòng ngủ phát hiện hàng chục giấy chứng minh nhân dân, giấy khai sinh, sổ sách và tài liệu đứng tên người khác. Những cái tên này đều không có thật hoặc người dùng đã chết.
Kiểm tra dấu vân tay tại hiện trường, cảnh sát còn không nhận được bất cứ kết quả trung khớp nào, theo nhận định ban đầu thì kẻ thủ ác chưa từng có tiền án tiền sự, và cũng không có luôn cả chứng minh nhân dân. Đó là những đầu mối mà bên phía cảnh sát thu được tính tới thời điểm này. Hiện tại họ đã phong tỏa hiện trường, cắt cử người luân phiên canh gác trong ngoài căn nhà, theo dõi 24/24 những khu vực xung quanh. Cảnh báo rộng rãi trên các kênh thông tin đại chúng và truyền thông về tên tội phạp hết sức nguy hiểm này.
Đồng thời còn trao thưởng cho ai cũng cấp được thông tin hữu ích về hắn cho cơ quan điều tra. Nói chung là sau khi đọc xong hồ sơ, Cường thấy được nỗ lực vào cuộc của phía cảnh sát, và sự mù mịt về khả năng bắt kẻ thủ ác ra trước ánh sáng của họ.
Nhưng nói vậy cũng không sai, bản thân cậu cũng không thể nghĩ ra cách nào khác tốt hơn được. Sau khi rời khỏi nhà tên đeo mặt nạ, Cường đã phải giằn vặn rất nhiều trước việc có nên đem Bông ở hình dáng này tới nhà chị gái không. Tới cùng thì cậu vẫn không đủ can đảm để làm vậy.
Chị gái coi Bông còn quan trọng hơn sinh mạng mình, nếu phải đối mặt với thực tế này, chắc chắn chị sẽ không muốn sống nữa, hoặc là lập tức phát điên. Vì vậy, Cường không có sự lựa chọn nào khác, đành chấp nhận giấu chị sự thật về con bé, cho dù bản thân cậu rất đau đớn. Cậu nhất định không thể để mất thêm một ai nữa.
Đặt Bông ở trong phòng ngay ngắn rồi, Cường còn xin lỗi con bé vì đã không cho nó gặp bố mẹ lần cuối, những khổ tâm này cứ để mình cậu chịu, làm thế Cường sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Cậu tới nhà chị gái lúc hơn 12h đêm, trước đó cậu đã hứa sẽ đem con bé vể cho chị, dù cậu không làm được thì cũng phải qua nói với chị một tiếng.
Vận nên khi thấy Cường đến, chị gái vẫn để đèn đợi cậu ngoài phòng khách. Cường gõ cửa, chị đã vui mừng thế nào khi thấy cậu, một giấy sau nét mặt chị lại thất thần. Vì Cường chỉ tới một mình, Bông vẫn không đi cùng cậu. Chị ôm mặt khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn như cào xé tâm can Cường, cậu không thể nói lời nào ngay lúc đó, bởi nhẽ chính bản thân cậu cũng đang phải chịu đựng rất nhiều.
Đợi chị bình tâm lại, Cường đã nói rằng con bé vẫn sống tốt, chỉ là kẻ đem nó đi, hắn có thể đã bán con bé cho một gia đình hiếm muộn nào đấy. Sẽ sớm có thông báo từ phía cảnh sát, họ có nhiều người, nhiều kênh tìm kiếm, chắc chắn không lâu nữa là Bông sẽ về thôi. Bản thân Cường cũng muốn tin những điều này là sự thật, cậu tự lừa bản thân rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, qua đêm nay mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Không biết chị gái tin bao nhiêu phần, còn Cường vừa về tới phòng, nhìn thấy Bông yên lặng nằm kia, đây mới là sự thật dành cho cậu. Vĩnh viễn không thể nào có chuyện Bông quay trở về nữa, vì chính tay cậu sẽ chôn xác con bé xuống, để nó nhanh chóng tới được chốn bình yên, tránh xa nơi trần thế tối tăm, nhem nhuốc này.
Từ ngày đó, Cường chuyên tâm thiền tịnh tu luyện đạo pháp, đợi tên đeo mặt nạ tìm đến trả thù. Nhưng đợi rất lâu, một tuần, rồi mười ngày, vẫn không thấy ai đến. Cường còn tự đi qua nhà hắn tìm, nhưng nơi đó được canh phòng rất cẩn thận, ai không phận sự miễn vào. Vậy hắn đã đi đâu, Cường bỏ thêm thời gian lang thang quanh các khu vui chơi, bệnh viện nhi, trường học, những nơi tập trung nhiều trẻ em trong thành phố. Thêm bốn ngày, kết quả vẫn không thấy bóng dáng tên đó đâu.
Lại nghĩ có khi hắn sẽ không dùng hình dạng đó để ra ngoài, dù bắt gặp cũng không thể nhận ra được, như vậy tìm kiếm nữa cũng vô ích. Rồi Cường nghĩ tới những người có thể giúp cậu bây giờ, ngoài chờ đợi cảnh sát, thì chỉ còn Quân, hắn nói theo vụ bắt cóc trẻ con này, vậy bên cảnh sát điều tra được gì hắn chắc chắn biết được. Nghĩ vậy, Cường tới gặp Quân và mọi chuyện diễn biến như vừa rồi.
Khép tập hồ sơ lại, Cường hỏi:
– Có thể nhờ Chó Điên tìm người được không?
– Không thể, muốn tìm được tên đeo mặt nạ phải có mùi của hắn, mày có không? Không có, tao cũng không có. Hồ sơ này cũng đã đóng, coi như tao không còn trách nhiệm ra vào hiện trường kia nữa. Nơi đó canh giữ kín kẽ như vậy, nếu không muốn bị nghi là tòng phạm với hắn thì nên tránh càng xa càng tốt. Tội phạm đặc biệt nguy hiểm cấp quốc gia đâu phải hàng chợ mà dây vào – Quân đáp.
Thấy Cường không nói gì, mắt nhìn chằm chằm tập hồ sơ, vẻ mặt bần thần, Quân đã định lờ đi. Nhưng đột nhiên hắn nảy ra sáng kiến, Quân rút tập hồ sơ Cường đang giữ trong tay, thay vào đó là một chồng giấy tuyển dụng việc làm, đồng thời hắn nói:
– Đừng cố tìm nữa, mày nhất định sẽ gặp được hắn, nhà hắn mày đã đốt, chỉ cần đợi hắn tới tìm mày trả thù thôi. Mà nếu không có việc gì thì tiếp tục ở lại đây làm trả nợ cho tao, xem xem trong đống này có công việc phù hợp không, vừa làm vừa đợi cũng được.
Cường không đáp, cậu chẳng còn biết làm gì bây giờ nữa, có lẽ vẫn phải đợi tên đeo mặt nạ kia tới tìm cậu, không có manh mối thì biết đi đâu tìm hắn bây giờ. Quân để mặc cho Cường ôm đống giấy tuyển dụng, hắn trở lại bàn làm việc tiếp tục nghiên cứu chồng hồ sơ mấy vụ án.
Nói cũng đúng, có việc gì để làm bây giờ sẽ khiến cậu không nhớ về quá khứ, cậu cần một cái đầu lạnh để suy nghĩ thông suốt. Cường liếc nhìn mấy tờ giấy trong tay, đây đều là những công việc ngắn hạn, phần lớn là phát tờ rơi, trông giữ động vật, đòi nợ thuê, tìm chó lạc, còn có một cái là thuê khóc đám ma nữa.
– Mày nhận cả công việc này à? – Cường đặt lên bàn một chiếc thiệp mời đính kèm phong bì đằng sau.
Quân đang chăm chú đọc hồ sơ, thấy vậy thì ngừng tay, cầm thiệp nên xem thử, bên trong ghi:
“ Vào lúc 9h30’ ngày 3/11, gia đình chúng tôi có tổ chức một lễ tang tại nhà thờ trên đường Nguyễn Trãi, do thân bằng cố hữu thưa thớt, gia đình muốn được mời ông tới dự đồng thời góp tiếng khóc cho tang lễ được thêm phần long trọng.
Có chút quà mọn xin được gửi ông trước, nếu có thể xin tới đúng giờ trên giấy mời. Gia đình sẽ có hậu tạ.
Thay mặt gia quyến/ Ký tên.”
Hắn đã nghĩ trò cười này do ai bày ra, nếu để hắn biết, hắn sẽ đốt cho cả nhà kẻ đó thành đại tang luôn một thể. Trước giờ hắn chưa từng thấy có công việc nào ngớ ngẩn như vậy, khóc thuê cũng gọi hắn, từ khi nào một thanh tra lại trở lên rẻ mạt thế.
Đấy là trước khi hắn mở phong bì đính kém ra, say khi cầm mấy tờ 500 nghìn trong đó, hắn ngắm nghía thật giả, đếm đi đếm lại, rồi còn mở lịch xem ngày, được một lúc hắn mới nói:
– Người ta đã có lòng mời, chúng ta cũng nên đến cho phải phép, vừa đúng hôm nay là ngày tổ chức. Trợ lý, tươi tỉnh lên, à không cần, mặt như vậy mới hợp với đám tang. Cố gắng thể hiện cho tốt, tao sẽ chia cho mày một ít sau khi xong việc. Đi thôi, làm ăn phải đúng hẹn, không sẽ trễ mất giờ hoàng đạo.
– Tại sao tao phải đi, trên giấy chỉ mời có một mình mày thôi – Cường phản đối.
– Người chọn việc này là mày, đi khóc thuê thì càng đông càng vui chứ sao – Quân hớn hở đáp.
Dứt lời hắn đã đi ra tới cửa, lần này hắn không đem theo vali, nơi như vậy hắn không cho là nguy hiểm, một đám ma nho nhỏ đâu thể làm khó được hắn. Hơn nữa nên tôn trọng người chết, đem theo vũ khí là không thành tâm, khóc sẽ không được hay.

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]