Menu

Home » Truyện Ma » Ma Búp Bê – Oan Hồn Trở Lại Full – Truyện ma mới nhất 2023

Ma Búp Bê – Oan Hồn Trở Lại Full – Truyện ma mới nhất 2023

Ma Búp Bê – Oan Hồn Trở Lại Phần 2

“May quá, con bé không sao!” Chồng tôi vừa lái xe vừa chở mẹ con tôi về nhà. Nana mệt mỏi ngủ thiếp trên lòng tôi, Mimi thì ở nhà một mình chờ chúng tôi đi viện kiểm tra gấp cho Nana. Con bé cũng đã 7 tuổi, đã lớn nên tôi cũng khá an tâm để nó ở nhà một mình.

Nana ngủ không say giấc, thỉnh thoảng nó giật mình một cái. Gần vể đến nhà, nó chợt nảy người lên, mở mắt nhìn tôi “Mẹ ơi, đêm nay con ngủ với mẹ được không? Con không muốn ngủ với Mimi và con búp bê của em ấy!”

“Vì sao lại không muốn ngủ cùng Mimi? Con vẫn giận em vì em nói con búp bê đó không thích con à?” Tôi vuốt tóc con hỏi.

“Không phải…không phải…” con bé có vẻ hoảng hốt “Rõ ràng…rõ ràng có người ngáng chân con. Con tin chắc con búp bê đó đã đẩy con ngã. Con không thích nó!”

Tôi bật cười. Một con búp bê lại có thể ngáng chân con gái tôi ư? Con gái tôi đúng là đáng yêu. Nghĩ con gái bị đau nên làm nũng, tôi liền aât đầu “Thôi được rồi, đêm nay mẹ sẽ cho Nana ngủ cùng mẹ, để bố sang phòng ngủ ở giường của con trông Mimi, nhé?”

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

Chồng tôi nhìn hai mẹ con lắc đầu thở dài. Đàn ông lưng dài vai rộng lại phải chiểu lòng vợ con ngủ ở giường tầng trẻ con, thật hết biết.

Khi tôi trở về nhà thì Mimi đã lên giường ngủ. Con bé rất ngoan còn có tinh thần tự giác, tự đánh răng rửa mặt – thay quần áo ngủ – soạn sách vở rồi lên giường đắp chăn, bên tay là con búp bê Pháp xinh đẹp mà nó gọi là Lily. Tôi mỉm cười nhìn con, chợt có ảo giác con búp bê trong lòng con gái cũng đang mỉm cười nhìn mình, sau gáy hơi lành lạnh. Tự tưởng tượng rồi tự cười cợt bản thân mình dở hơi, tôi khẽ kéo con búp bê khòi tay con gái, đặt lên bàn học cùa nó. Ôm búp bê bằng sứ đi ngủ khá là cứng và vướng víu, không nên.

Tôi hôn lên trán con gái rồi rời khỏi phòng nó, thay bằng ông chồng đang ôm gối lờ đờ bước vào.

“Anh ngủ đây, mai phải đi làm sớm…” mắt anh díu díu lại. Vì cú ngã của Nana mà vợ chồng tôi 2:30 còn chưa được ngủ, may mà tôi mở cửa tiệm cafe nên giờ giấc không quá gò bó, chỉ thương chồng tôi mai phải đi làm sớm.

“Anh ngủ ngon!”

Tôi ôm Nana chìm vào giấc ngủ sâu. Trong mơ, tôi lại thấy ông bà nội tôi đứng từ xa, nhìn tôi lắc đầu với vè mặt vô cùng kinh hoàng, muốn nói gì nhưng không nói được. Rồi chợt chuyển cảnh, tôi đang đứng ở một bãi đất trống, cách tôi vài bước là con gái nhò Mimi.

“Mimi lại đây, nơi này lạ quá!” Tôi nói với con gái. Con bé đứng im một chỗ chăm chú nhìn tôi, trên người là bộ váy ngủ màu vàng rất lạ, tôi nhớ con bé không có chiếc váy này. Rồi chợt máu từ ngực con bé loang lổ khắp chiếc váy, tong tỏng rớt xuống đất…

“Mimi…” tôi hét lên muốn chạy tới chỗ nó nhưng không di chuyển được. Còn con bé thì không đáp lại, vẫn đứng im tại chỗ, sắc môi tím tái “Mẹ ơi con đau…” con bé nói “Mẹ ơi con đau…” tôi rớt nước mắt điên cuồng nhưng cả người tôi như bị đóng băng tại chỗ, ngoài việc thở ra thì đến mí mắt tôi còn chẳng động đậy “Mimi…” tôi hét lên.

Sụp!

Chỗ đất nơi chân con bé chợt đổ sụp xuống, con bé trượt ngã vào chiếc hố sâu đó.

Tôi thấy nó chới với bám vào miệng hố nhưng đất cứ tuột, cứ tuột, cuối cùng nó rơi xuống dưới hố, rơi vào một chiếc quan tài, còn tôi lúc này lại đứng trên miệng hố nhìn xuống dưới.

Con gái tôi bị ấn vào một chiếc quan tài, trên người vẫn là bộ đồ màu vàng nhạt loang lổ máu. Lúc này nó đã…chết. Mắt khép lại, môi tím ngắt, không còn hơi thở. Nắp quan tài bay lên rồi từ từ hạ xuống, đóng chặt lại. Chỉ còn tôi quỳ trước hố sâu, vừa khóc vừa gọi tên…

“Mẹ ơi…mẹ ơi…” tiếng gọi đâu đó xa xăm kéo tôi trở lại thực tại. Tôi choàng mở mắt, nhận ra con gái lớn Nana đang nhìn tôi kinh hoàng “Mẹ nằm mơ gì mà sao lại khóc thế ạ?”

Tôi lấy tay vuốt ngực. May quá, chì là mơ thôi.

Có lẽ đêm qua việc Nana bị thương đã khiến tôi ám ảnh và mệt mỏi tới mức gặp ác mộng. Tôi xoa đẩu con gái “Mẹ không sao, hôm nay con có ổn để đi học không?”

“Con nghĩ là ổn mẹ ạ!”

Tôi vào phòng Mimi gọi bố con nó dậy. Chồng tôi bật dậy có vẻ hoảng hốt khi nghe tiếng vợ, còn Mimi cũng nhanh chóng tỉnh dậy, tuy nhiên điều kỳ lạ là trên tay nó ôm chính là con búp bê Pháp tôi đã đặt trên bàn học.

“Con ôm nó ngủ không thấy cứng sao?” Tôi hỏi Mimi.

“Không, Lily nói thích ngủ cùng con mà!” Mimi lắc đầu., K| , ,A rv* I •

“Thế nên đêm qua con mới tỉnh dậy tìm nó để ôm phải không?”

“Mẹ nói gì kỳ lạ vậy, con đã ôm Lily ngủ từ tối qua mà!”

Tôi muốn nói mẹ đã đặt nó lên bàn học của con nhưng lại thôi, có lẽ con bé nửa đêm đã dậy đi vệ sinh rồi ôm lấy nó cũng nên. Tôi đành mặc kệ, lùa 2 bố con nó dậy ăn sáng.

Chồng tôi hôm nay có vẻ tiều tuỵ.

Tôi múc cháo cho anh, quan tâm “Bố nó sao thế? Thiếu ngủ phải không?”

“Thiếu ngủ là một chuyện, nhưng mà cả đêm qua anh bị bóng đè em ạ!” Chồng tôi khó chịu trả lời “Không biết là do mệt mỏi, lo lắng hay là do giường ngủ của Nana hơi nhỏ, anh cứ bị bóng đè suốt, nó ngồi trên ngực anh, giãy ko giãy được, hét không hét được. Thế rồi chẳng những thế anh còn nghe tiếng trẻ con lúc thì cười khúc khích, lúc thì khóc ai oán rên rỉ…khiếp thật!”

Chẳng hiểu sao tôi có chút bất an, bất giác quay về phía cửa phòng ngủ của Mimi, nơi có con búp bê Pháp xinh đẹp của nó.

“Nana không muốn ngủ với nó…Nana không muốn ngủ với nó…” tối hôm ấy, đứa con gái 10 tuổi của tôi giãy lên, nhất quyết không chịu vể phòng mình ngủ cùng với em gái.

“Con sao thế? Nó chỉ là một con búp bê thôi mà…” tôi bực mình quát.

“Nó ngáng chân con, nó còn doạ cắt lưỡi con nữa…”

“Vớ vẩn, nó chỉ là một con búp bê, búp bê sao có thể ngáng chân? Sao có thể doạ người? Con lớn rồi đừng để mẹ thất vọng về hành vi của mình!”

“Mẹ…” Nana dài giọng.

“Im ngay. Một là về phòng ngủ, hai là ăn đòn…” tôi chỉ tay vào phòng. Nana hậm hực bước vào phòng, thấy Mimi đang ngồi trên giường nói chuyện với búp bê, nó liền giật lấy con búp bê vứt xuống đất.

Lúc ấy tôi cứ tưởng con búp bê sứ đó sẽ vỡ, nhưng nó chỉ lăn một vòng trên đất, sau đó nguyên si ngẩng mặt lên nhìn chúng tôi.

“Oaaaa…” Mimi oà lên khóc còn Nana thì điên cuồng hét “Mày có vứt con búp bê gớm ghiếc này đi không thì bảo đồ điên? Suốt ngày ngồi nói chuyện với búp bê…”

Lúc này tôi không thể chịu đựng được nữa, vung tay tát cho Nana một cái thật mạnh “Đồ hư đốn, sao lại dám vứt đồ chơi của em? Nó làm gì mày…”

Mimi lao xuống giường ôm chầm con búp bê vào lòng “Lily ngoan, Lily không khóc, Mimi sẽ bảo vệ cậu khỏi người xấu. Chị Nana là người xấu…chị sẽ bị Lily trừng phạt…”

Tôi ôm Mimi dỗ dành, còn Nana thì rơm rớm nước mắt nhìn chúng tôi “Mẹ không tin con lại tin nó và con quỷ đó, rồi mẹ sẽ hối hận!” Nó nói xong trèo lên giường tầng 2 của nó trùm chăn, khóc rấm rức. Tôi mặc kệ. Con bé càng lớn càng trái tính, không thể chiều nó được.

Nửa đêm đang ngủ, tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang.

“Ai đấy?” Tôi là người ngủ rất tỉnh, chì cẩn là tiếng động nhỏ tôi cũng nghe thấy. Tôi lay chồng “Anh ơi, hình như em nghe tiếng có ai đó đi lại ngoài hành lang…”

Chồng tôi có chút lơ mơ, sau đó nghe giọng tôi có vẻ nghiêm trọng liền bật dậy, mở đèn ngủ, với cây gậy đánh golf ở gần giường, cùng tôi khe khẽ mở cửa nhìn ra hành lang.

Không có ai.

“Em có chắc không?” Giọng chồng tôi có vẻ mệt mòi.

“Em chắc mà!”

Chúng tôi vừa cầm gậy golf vừa rón rén đi kiểm tra từng phòng. Trước tiên là phòng hai con gái, không có ai, chúng vẫn đang ngủ say. Tiếp theo là phòng bếp, phòng khách, vệ sinh…cũng chẳng có ai. Nhà chúng tôi ở thuộc kiểu nhà chung cư hiện đại, an ninh cũng khá tốt nên việc có trộm đột nhập là không thể, tuy nhiên vì nghe tôi nên chồng tôi mới đi kiểm tra giữa đêm như vậy.

“Anh nghĩ em nghe lầm rồi. Anh về ngủ đây…” chồng tôi ngáp ngắn ngáp dài, lững thững về phòng ngủ. Tôi biết anh không trách tôi trước mặt nhưng trong đầu thể nào cũng nghĩ rằng, tôi lầm lẫn mơ với thực, hoặc tôi tự tưởng tượng, đại loại vậy. Đến chính bản thân tôi cũng hồ nghi, lẽ nào mình tưởng tượng ư?

Tôi về phòng trằn trọc một lúc, còn chồng tôi vừa đặt lưng đã ngáy o o như sấm. Đàn ông đúng là đàn ông, dễ ăn dễ ngủ.

Bịch bịch.

Lần này tôi lại nghe tiếng động ngoài hành lang, mà rõ ràng là tiếng người đang chạy. Tôi định gọi chồng dậy lần nữa, nhưng lại nghĩ nhỡ tôi “tưởng tượng” ra thật, chẳng có ai đang chạy trên hành lang cả, dẫu sao tôi đã kiểm tra hết một lượt cả nhà rồi mà.

Tôi hít một hơi thật dài, vơ chiếc gậy golf một mình rón rén bước ra ngoài hành lang.

Hành lang vắng lặng không một bóng người, như lúc trước. Tôi tặc lưỡi định vào phòng thì có tiếng trẻ con cười khúc khích, cộng với tiếng thì thầm “Mẹ tìm con đi…” khiến tôi vừa hoảng hốt vừa kỳ lạ. Tiếng nói vừa giống Mimi, vừa không giống. Hay là con bé thức dậy giữa đêm rồi mộng du?

Lục cục lục cục.

Tiếng động phát ra từ phía phòng khách.

Tôi bò gậy đánh golf trước cửa, hơi bực mình tiến về phòng khách. Cái con bé Mimi này…

Lục cục lục cục.

Bước vào phòng khách tôi cố bật đèn nhưng nhớ ra đèn phòng khách đang cháy, tôi đành phải bật đèn chùm vàng hơi mờ mờ. Tôi có thể nhận ra tiếng động phát ra từ ngăn dưới tủ trưng bày, nơi mà Mimi thỉnh thoảng cũng trốn vào đó khi chơi trốn tìm cùng bố mẹ hoặc chị gái.

Tôi vừa đi vừa nói “Mimi hư quá…nửa đêm không ngủ sao còn chơi trốn tìm?”

Có tiếng trẻ con cười phát ra từ trong tủ, rõ là con gái tôi rồi.

Tôi khoanh tay bước tới đứng trước tủ, đe doạ “Bây giờ con tự ra, hay mẹ lôi con ra rồi đánh đòn đây?”

“Mẹ tìm con đi…”

“Mẹ biết con ở đâu rồi!”

“Mẹ tìm con đi…”

Tôi bực mình mở toang cánh cửa tủ. Một mùi hơi kỳ lạ toả ra từ bên trong, vừa giống mùi trầm hương, vừa giống mùi quần áo cũ…

Mimi đang cúi mặt xuống gối, tóc xoã xuống, cười khúc khích “Con ở đây này!”

Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi có chút sợ. Liệu có phải là con gái tôi không nhỉ? Con gái tôi không hay chơi đùa giữa đêm như vậy…

“MimL.ra ngoài đi…” tôi nhìn con bé đang cúi mặt xuống gối, cố giữ giọng bình tĩnh.

Con bé không tiếp tục cười, cũng chẳng nói gì nữa, chi im lặng.

Tôi lấy hết can đảm kéo tay con bé ra ngoài nhưng con bé như có sức mạnh kỳ lạ khiến tôi kéo không kéo nổi. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Rõ ràng bộ quần áo này là cùa Mimi, hiện giờ nó đang làm sao vậy?

Tôi run rẩy gạt mái tóc dài của con bé ra, nó bỗng nhìn thẳng vào mặt tôi, là một khuôn mặt đầy máu “Mẹ tìm thấy con rồi nhé!”

[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]