CHƯƠNG 8
Tôi vừa tan ca khỏi shop quần áo chỗ tôi làm. Mới có 7h30 tối mà trời đã đen như mực, đúng là mùa đông có khác, vừa đói lại vừa lạnh, không biết cái Yến giờ này nó đã nấu cơm xong chưa? Giờ về nhà mà được ăn 1 món gì đó nong nóng thì quả thật là trên cả tuyệt vời luôn. Nghĩ đến ăn là cái bụng tôi lại sôi lên sùng sục… Do đói quá nên tôi phóng xe như bay ở trên đường, hậu quả là tôi đâm rẩm vào cái gì đó ở trước mặt. Xe đổ, người ngã … Có tiếng rên rỉ xuýt xoa đâu đó ở quanh đây Tôi tạm thời bỏ mặc cái chân đau của mình, lồm cồm bò dậy ra chỗ đang phát ra tiếng rên rỉ… số đen thật đấy, tự dưng đâm vào người ta. Tôi chỉ hi vọng phía bên kia ko sao hoặc bị thiệt hại nhẹ chứ giờ bị nặng thì tiền đâu mà tôi đền. Hôm nay ra ngõ bước chân gặp ai mà đen thế ko biết, tôi lẩm bẩm than thở
Truyện ma người khăn trắng mới nhất hay nhất:
Nhưng hậu quả lại ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi nhìn thấy 1 đống đen xì ko rõ rệt nằm lù lù trên đường, nhìn cứ như ko phải là hình người… Lòng tôi có chút chột dạ, tôi tiến lại gần hơn để quan sát thì suýt hét toáng lên khi thấy rất nhiều máu, toàn máu đen xì loang lổ khắp cả khoảng rộng.
Thứ máu đó bị ruồi nhặng bâu quanh bốc lên mùi hôi thối nồng nặc “Trời ơi chuyện gì sảy ra vậy??? Ai ai đang ở phía trước thế”
Đầu óc tôi quay cuồng. chả nhẽ vừa chập choạng tối mà tôi đã bị ma trêu sao . Dưới ánh đèn vàng nhợt nhạt cuois cùn tôi cũng nhìn thấy rõ trên mặt đất có 1 xác chết đang phân hủy nhưng 2 mắt vẫn trợn tròn. Điều đáng sợ hơn là nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng thương đang mếu máo của tôi.
Tôi há hốc miệng định kêu cứu nhưng đã muộng có 1 bàng tay be bét máu bịt chặt lấy miệng tôi. Giọng nói lanh lảnh như trong giấc mơ hôm trước lại vang lên: “Sao mẹ lại bỏ con… Sao lại bỏ con…”
Tỉnh dậy tôi thấy đầu mình đau dữ dội hóa ra tôi sợ quá nên đã ngất đi nhưng mà đây là đâu???
Xung quanh chỉ toàn cây cối và róc rách tiếng nước chảy… Từng cơn gió lạnh buốt thổi tới làm tôi thoáng rùng mình
Đứa bé đó… khuôn mặt quen quá …
” Cháu… cháu là ai? Sao cô lại ở đây ”
Chưa kịp nghe câu trả lời tôi đã bị 1 lưỡi dao sắc lạnh cứa vào da thịt, máu tuôn ra ào ào
Tôi hét lên ” Cứu, cứu tôi với. Có kẻ muốn giết người ”
Đứa bé lao tới bóp cổ tôi, giọng cười kì quái ” Chẳng phải bà cũng đã từng giết người sao ”
Nếu ko nhờ tiếng gọi của Yến thì tôi ko biết cơn ác mộng này còn kéo dài đến bao giờ
– Phương, phương ơi Yến lay vai tôi, lo lắng hỏi :
– Mơ gì mà gào thét ú ớ kinh thế. Trông mày có vẻ ko ổn lắm
Tôi ôm lấy yến, giọng vẫn còn lạc trong nỗi sỢ hãi
– vẫn là giấc mơ ấy, nó luôn ám ảnh tao trong suốt 3 năm qua. Tao… tao…
– Thôi, tao đã bảo do mày suy nghĩ nhiều rồi mà. Con điên này, cứ để cảm xúc chi phối thế. Uống cốc nước đi cho đầu óc tỉnh táo lại
– ừm, vẫn là mày tốt với tao nhất
Màn đêm buông xuống từ lúc nào. Khi trời vừa tối cũng là lúc mưa phùn rả rích, xa xa còn vang vọng lại tiếng sấm nổ rì rẩm, chớp loé lên từng tia dữ dội Yến mở toanh cánh cửa sổ nho nhỏ, vỉ vu hát. Tối nào nó cũng làm thế, ngay cả trời nóng bức hay giá rét thì nó vẫn có thói quen mở cửa sổ khi đi ngủ. Yến bảo mấy năm gần đây nó sợ sự khép kín, nếu ko mở cửa sổ nó sẽ cảm thấy rất ngột ngạt và khó thở … thật ra ko chỉ ở trong phòng mà tất cả các nơi quá kín như thang máy, tàu điện, máy bay đều khiến Yến có cảm giác bất an Tôi khẽ hỏi :
– Thế đi khám ở đâu chưa? Sợ không gian kín cũng là dấu hiệu của bệnh lí đấy
– Tao đi khám rồi, đợt mày vào Lâm Đồng tao cũng đi điều trị bác sĩ tâm lí 1 thời gian. Cái này là do mẹ tao ép chứ tao chả muốn đi tẹo nào. Cũng đỡ được chút ít nhưng về sau đâu lại vào đấy, có khi còn nặng hơn… mà kệ đi, bệnh như tao đầy người bị Yến lơ đãng nhìn ra chỗ khác, thấy nó có vẻ lảng chánh chủ đề này nên tôi ko nói gì thêm nữa nhưng tôi cứ có cảm giác Yến còn giấu tôi điều gì chưa muốn nói ra
Bụng tôi bất giác sôi lên sùng sục. Chết tiệt thật, tôi quên mất rằng mình còn chưa kịp ăn tối. Cũng may vẫn còn 2 gói mì tôm tôi mua từ hôm trước, nấu lên đập quả trứng vào ăn tạm vậy Tôi xuống tầng dưới thấy đèn trong bếp vẫn còn sáng, một người đang ngồi bên bàn ăn, nhìn sau lưng có thể đoán đó là anh Tuấn phòng bên cạnh Trước mặt Tuấn là một cuốn sách dầy cộp, anh ta đang xem chăm chú. Tôi đi đôi dép lê rất nhẹ nên anh ta hoàn toàn ko biết có người đang vào bếp, mãi đến khi tôi bật bếp ga cái cạch 1 cái anh ta mới giật mình ngẩng lên ” ôi Hà Phương, em vào khi nào thế? ”
Tôi mỉm cười ” Thấy anh say sưa quá nên em chưa kịp lên tiếng. Thế này mà ai khênh mất có khi cũng ko biết ”
– Xin lỗi nhé. Gạ mãi mới mượn được mấy cuốn tiểu thuyết hay kinh điển, đọc ko biết chán
– uầy, anh cũng ham mê đọc tiểu thuyết cơ hả?
Tuấn nháy mắt, hào hứng nhìn tôi
– Nói thật nhé, ấn tượng đểu tiên của anh về em, em là cô gái bề ngoài thì xinh đẹp vui vẻ nhưng nội tâm thì hay sầu muộn. Trông em chứa đựng sự u uất và nỗi khổ tâm gì đấy ko thể thổ lộ với người khác. Còn anh thì thích đọc tiểu thuyết từ nhỏ rồi, cũng hay đọc mấy quyển phân tích tâm lí người khác nên anh nghĩ mình nhận xét không sai về em đâu
Lòng tôi đang nặng trĩu nhưng nói chuyện với tên Tuấn này mấy câu cũng thấy vơi bớt được phần nào, tôi đáp lại ” Anh nên học về lĩnh vực xem tướng mới đúng. Thấy anh rất có khả năng ”
– Cám ơn em về lời khen ngợi nhưng anh bảo này. sắc mặt và ấn đường của em không được tốt, em nên chú trọng giữ sức khoẻ và năng đi chùa chiền nhiều hơn.
Truyện ma người khăn trắng mới nhất hay nhất:
Cẩn thận nhé
Noi rồi Tuấn bước lên phòng bỏ mặc tôi với những câu hỏi ngổn ngang ” Tại sao anh ta lại khuyên tôi năng đi chùa. Lẽ nào anh ta biết được điều gì ”
[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]