Menu

Home » Tiểu Thuyết » Nợ Em Cả Một Đời Full tác giả Phạm Vũ Anh Thư Truyện ngôn tình mới nhất 2023

Nợ Em Cả Một Đời Full tác giả Phạm Vũ Anh Thư Truyện ngôn tình mới nhất 2023

Chap 3

– Ba, Ba sao thế?

Tiếng gọi thất thanh của Di làm anh bật dậy, anh nhìn xung quanh vừa hay trời đã sáng.

– Ba, sao ba lại khóc? Ba mơ thấy ác mộng sao? Con đi qua phòng ba thấy ba đang khóc,

Anh không nói gì, nhìn con bé khuôn mặt đầy lo lắng bất chợt thấy nhói đau trong lòng. Anh là ba nó nhưng ít khi thể hiện tình cảm với nó, cưng chiều nó nhưng lại không cho nó được cảm giác yêu thương. Nỗi đau ám ảnh anh 6 năm nay luôn khiến anh tự nhủ rằng con bé cũng là nguyên nhân. Bỗng dưng anh thấy có lỗi với con bé vô cùng,khuôn mặt xinh xắn đáng yêu này sao bấy lâu nay anh lại có thể xa lánh nó vậy chứ? Anh kéo tay con bé, ôm nó vào lòng rồi không kìm được nước mắt cứ thế chảy ra, tình cha con bỗng như con sóng sống dậy mãnh liệt trong lòng anh.

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

– Di, tý con đi thi đúng không? Hôm nay ba đưa con đi nhé!

Di có vẻ hơi ngạc nhiên, bởi nó chưa bao giờ được ba nó đưa đón, việc học của nó đều do Vũ đưa đi, đón về và cũng do Vũ tìm gia sư cho nó. Nó vui vẻ líu lo rồi nói

– thật sao ba? Hôm nay Ba đưa con đi thật ạ? Hôm nay Ba không phải đi dạy sao?

Anh lắc đầu, càng thấy có lỗi với con

– không, Hôm nay Ba không có tiết,từ Mai nếu Ba rảnh Ba sẽ đưa con đi được không?

Con bé cười tươi lộ cả hàm răng trắng như muối biển đáp

– Vậy con về thay quần áo với lấy cặp xách đã,

Anh gật đầu thay cho câu trả lời, ánh nắng hôm nay cũng dịu dàng đến lạ,

Đánh răng rửa mặt xong ra ngoài đã thấy Di đang đợi ở phòng khách, nó vẫn ngồi trước bàn ăn hai tay đặt ngay ngắn trước đĩa thức ăn, đối diện trước mặt nó là anh trai anh

– sao cháu không ăn đi?

Tiếng Vũ trầm ấm cất lên

Con bé cười tươi nói

– cháu chờ Ba con, Hôm nay Ba con đưa con đi thi, bác Vũ không cần đưa con đi nữa

Vũ có chút ngạc nhiên, rồi cười lại đáp

– thế con cứ ăn đi chứ? Ba con xuống ăn sau

– bác Vũ cứ ăn đi, con chờ Ba con ăn cùng luôn, bác ăn rồi đi làm đi ạ

Vũ cười tươi,lòng lại có chút xót xa con bé đáng yêu và hiểu chuyện đến đáng thương.

Anh nhìn thấy cảnh này, càng thấy có lỗi với con bé,sao anh có thể lạnh lùng với nó suốt bao nhiêu năm thế được?

– Ba, ba vào ăn sáng đi,

Tiếng Di gọi kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, anh đến kéo ghế ngồi gần nó, chưa bao giờ anh thấy con bé vui vẻ đến thế. Nó thấy anh ngồi ăn mới bắt đầu ăn đến đĩa thức ăn của mình. Ăn xong anh đưa nó đến trường, không quên dặn dò làm bài cẩn thận, con bé tíu tít khuôn miệng như bông hoa nhỏ tươi tắn vô ngần.

Chở con bé đi học, anh về nhà, hôm nay trên trường không có tiết dạy. Lâu lắm rồi anh lại thấy mình nhàn rỗi như vậy. Anh vào phòng thấy cô giúp việc đang dọn phòng, anh thở dài định bước ra ngoài

– cậu Phong, ảnh này của cô Linh cậu vứt đi sao?

Anh quay lại thấy tấm ảnh của cô nằm trong sọt rác, anh nắm chặt tay rồi nói

– Cô vứt đi giúp cháu,

Cô giúp việc không hỏi thêm gì lẳng lặng đổ vào túi rác.

Anh đi ra ngoài, xuống tầng 2 nhìn vào căn phòng bên cạnh bé Di. Đã lâu lắm rồi anh không vào đó, có lúc tưởng chừng như anh đã quên lãng rằng đã có sự tồn tại của cái quá khứ ám ảnh anh đến thấu tận xương tuỷ. Vậy mà dạo gần đây anh lại phát hiện ra rằng anh nhớ nó đến điên dại.

Anh rút chìa khoá, mở cửa bước vào, căn phòng u ám lạnh lẽo vô cùng.

Anh lẳng lặng đốt một nén hương, rót nước ra chén rồi ngồi xuống bên dưới chiếc bàn thờ. Lồng ngực anh đau nhói, có gì đó như cuộn lên trong lòng anh. Anh không còn là anh của mọi ngày, chỉ có nỗi đau đang giày xéo và hành hạ tâm can anh. Gã đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn đã không còn, chỉ còn lại một người đàn ông yếu đuối đến vô cùng.

Anh lấy bức ảnh, người phụ nữ xinh đẹp đoan trang như đang nhìn anh, khuôn miệng chị nở nụ cười dịu dàng vô ngần. Anh ôm lấy tấm ảnh, sống mũi cay xè. Anh lại nhớ chị đến điên dại, mắt anh nhắm nghiền run rẩy thì thầm

– Ngọc ơi, Anh lại nhớ em rồi, Anh phải làm sao để có thể quên đi em? không phải em đã nói em sẽ sống với Anh cả đời sao? không phải em đã nói dù thế nào chúng mình cũng có thể cố gắng sao em? sao em lại bỏ Anh đi, sao không mang Anh đi cùng em luôn? em có biết quãng thời gian qua Anh khổ sở thế nào không? có biết không có em Anh đã phải sống khổ sở thế nào không? sao em lại tàn nhẫn đến mức này? Sáu năm qua em biết Anh đã phải khổ sở thế nào không em?

Từng giọt nước mắt của anh rơi xuống, lâu lắm rồi anh không còn khóc, đến hôm nay có lẽ mọi đau thương đã khiến anh gục ngã. Anh không còn có thể mạnh mẽ được nữa rồi. Anh bỗng khóc nấc lên thành tiếng, nỗi đau giống như một bóng ma ôm chặt lấy anh không cho anh thoát nổi. Anh đã gặp bao nhiêu người con gái, vậy mà cuối cùng anh vẫn không thể nào quên đi hình bóng chị. Anh nhìn kỹ lại bức ảnh, rồi đặt lại lên bàn thờ, chẳng biết anh đã khóc đến thế nào chỉ biết đã ngủ gục khi tỉnh dậy đã là 1h chiều. Anh xuống nhà, mâm cơm đã được dọn sẵn, anh bất chợt quên mất là phải đón bé Di về liềni vội vàng ra gara lấy xe phóng đến trường, con bé đã dặn anh 10h30 đón nó vậy mà anh quên béng đi. Anh để xe ở ngoài cổng rồi đi bộ xuống, trường giờ này đã vắng tanh, anh vào phòng bảo vệ nhưng lúc này bảo vệ cũng đã về. Lòng anh bất chợt dấy lên sự lo lắng tột độ, anh lấy máy, bấm số gọi cho Vũ

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, giọng anh không còn giữ được bình thản vội vàng nói

– Alo, Hôm nay Anh có đi đón Di không?

Vũ có chút ngạc nhiên hỏi lại

– Chẳng phải con bé bảo Hôm nay em đưa đón nó sao?

Giọng anh hơi lạc đi

– vậy là Anh không đón nó sao? em về nhà nhưng ngủ quên mất, Anh có thể gọi giáo viên chủ nhiệm nó hỏi xem được không?

– được – Vũ Trả lời

Anh cầm điện thoại, tay có chút run rẩy chạy qua cổng chính rồi vòng lại cổng sau, xung quanh vẫn vắng lặng như tờ. Lòng anh càng lúc càng hoang mang, con bé có thể đi đâu được. Điện thoại anh rung lên, là Vũ

– Alo, Phong à? Cô giáo chủ nhiệm của Di bảo thi xong là 10h30 rồi. Lúc đó vội lấy bài thi nên cũng không để ý có ai đón Di chưa?

Anh nhắm nghiền mắt, đáp lại

– em không thấy con bé đâu cả, tìm khắp trường rồi.

Vũ nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 1h30 chiều rồi, anh ta liền đáp lại

– em ở đó chờ Anh rồi đi tìm con bé luôn.

Phong không trả lời, tắt vội máy, lúc này anh không còn nghĩ được gì, mặc kệ anh đang mặc bộ vest lịch sự, mặc kệ anh là giảng viên trường đại học, mặc kệ xung quanh có những gì, anh đi thẳng vào hàng rào của trường rồi nhảy trèo hẳn vào trong..

..

Ở công ty, Vũ nghe xong liền vội vàng cất cặp tài liệu rồi đi thẳng ra ngoài một cách vội vàng

– Anh Vũ Anh đi đâu thế ạ?

Tiếng Linh phía sau gọi khiến anh ta dừng lại, khuôn mặt anh ta đầy ắp lo âu đáp lại

– Linh, em thông báo giúp Anh chiều nay Anh nghỉ nhà Anh có việc nhé

Linh chưa bao giờ thấy Vũ vội vàng đến vậy, cô tò mò hỏi lại

– có chuyện gì thế anh? Chẳng phải chiều Anh phải họp sao?

Vũ vừa đi ra gara vừa đáp lại

– con bé Di nhà Anh mất tích,Anh đến trường tìm nó em thông báo giúp Anh nhé, thằngPhong hứa đón con bé rồi lại quên

Cô chưa kịp hỏi lại đã thấy anh ta mất hút, cặp tài liệu trong tay cô cũng vừa hay rơi xuống. Tai cô hơi ù đi, bé Di mất tích?

Cô nhặt tài liệu lên roi vội vàng chạy theo Vũ ra bên ngoài đã thấy anh ta lấy xe ô tô đi mất. Cô vội vàng lấy chìa khoá xe máy nhét cặp tài liệu vào cốp rồi phóng xe đến địa chỉ trường cấp I của Di. Đến nơi cô thấy Vũ cũng vừa đỗ xe ô tô bên ngoài, anh ta thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên hỏi

– sao em lại ở đây?

Cô cúi mặt nói dối

– em định hỏi Anh về cuộc họp mà Anh đi vội quá

Vũ nhìn cô, ánh mắt anh ta có chút khó tin nói

– em chỉ cần gọi điện cho Anh là được mà, thôi em họp thay Anh cũng được, Anh vội lắm Anh tìm bé Di đã nhé.

Nói xong anh ta gọi điện cho Phong rồi đi ra cổng sau của trường.

Cô lấy xe, gửi quán nước gần cổng trường rồi nhìn vào phía trong. Chắc chắn Di sẽ không ở trong trường, bởi cổng trường đã khoá, bảo vệ ắt hẳn đã phải kiểm tra rồi mới khoá lại được, cô đi một lượt, chợt thấy Phong đang chạy khắp hành lang trên trường. Rõ ràng cổng trường khoá, anh vào được chỉ còn cách trèo vào, cô không nghĩ một người đàn ông lạnh lùng như anh mà lại có hành động thế này. Chưa bao giờ cô nhìn thấy anh lo lắng đến vậy, anh đang chạy dọc qua từng lớp, sự lo lắng của cô lại được bao phủ bởi sự ấm áp cô vừa phát hiện ra

Cô nhìn đồng hồ, mới đó mà đã 2h30,

Cô không vào trường mà đi ra hỏi mấy quán ven đường, nhưng chẳng ai trả lời cho cô biết con bé đã đi đâu

Lúc này sự lo lắng của cô tăng lên gấp bội, cô không còn nghĩ được gì, chạy xuống mấy con hẻm ở gần trường, con hẻm tối om vắng tanh thi thoảng có vài người bán rong đi qua. Cô cứ chạy dọc theo nhưng dường như càng tìm càng vô vọng, lúc này cô không còn giữ được sự bình tĩnh, mồ hôi ướt đẫm cả người

Cô đi khắp 10 mấy con ngõ nhưng không hề thấy con bé, trời mỗi lúc một xế chiều. Mấy con hẻm sâu hun hút cô đã chạy đi chạy lại vài lần nhưng đều không thấy, mấy tiếng đồng hồ cứ trôi qua trong vô vọng, chân cô mỏi nhừ mà vẫn không thấy bóng dáng con bé đâu. Tiếng xe cộ mỗi lúc một đông, không còn vắng vẻ như lúc trước, lúc này cô không còn nghĩ đến chuyện khác bèn lấy điện thoại gọi cho Phong, đầu dây bên kia không hề bắt máy, cô điên cuồng ấn gọi lại, vẫn không bắt máy. Lúc này cô không còn đứng vững ngồi hẳn xuống, dựa vai vào một góc tường

Gọi đến 10 cuộc anh mới bắt máy, chưa kịp nói alo anh đã gắt lên

– sao? Tôi đang bận có chuyện gì?

Giọng cô lạc đi

– Anh tìm thấy Di chưa?

Anh bắt đầu dịu giọng hỏi lại

– sao vậy cô thấy con bé ở đâu sao?

– vậy là Anh chưa tìm thấy con bé sao?

Anh gào lên

– sao? cô hỏi làm gì? cô thấy con bé ở đâu sao?

– Không..

Cô chưa kịp trả lời đầu dây bên kia đã tắt máy, cô nắm chặt điện thoại bất chợt bật khóc nức nở, cô không đau long vì anh quát cô, mà cô tuyệt vọng, trời đã nhá nhem tối, cô đã đi khắp các con đường, cô đã tìm 3 – 4 tiếng đồng hồ nhưng không thấy con bé, ngay cả anh cũng chưa tìm ra nó. Con bé có thể đi đâu được?

Cô gọi lại cho Phong, anh ta gắt lên

– gọi cái gì? cô không thấy gia đình Tôi đang bận à?

Cô gào lên

– Tại sao Anh không đi đón con bé mà để nó đi lạc?

Đầu dây bên kia sững người một lúc, có lẽ chưa bao giờ Phong thấy cô gào lên như vậy, anh chưa kịp trả lời cô đã lại tiếp tục nói giọng đầy tức giận

– Có phải hôm nay trưa anh hứa đón nó rồi không đón? Anh làm bố kiểu gì đấy? Sao anh có thể tệ với nó như vậy? Con bé mới có 6 tuổi thôi mà anh cũng không thê bảo vệ nó sao?

Anh không tin vào tai mình, rằng cô có thể nói anh như vậy, liền tắt máy

Cô đứng dậy, lúc này chân cô đã mỏi mệt, một ngày nắng bàn chân cô không ngừng nghỉ. Cô lê bước chân nặng nề theo con đường, đi lại về phía trường học. Con bé có thể đi đâu được? Đường từ nhà tới trường cũng còn không thể đi nổi, nếu con bé có chuyện gì cô phải sống sao?

Cô không dám nghĩ, nhưng những hình ảnh đáng sợ cứ hiện ra trong đầu cô bất giác nước mắt cứ chảy ra. Nhất định cô phải tìm được con bé,

Con đường như dài thêm, phố xá lên đèn nhưng con đường này lại vắng vẻ vô cùng, phía trước mặt cô có vài ba thanh niên xúm lại, cô không buồn để ý bước vội đảo mắt tìm con bé.

– đừng làm thế.

Tiếng van xin của đứa bé khiến cô bất giác quay lại, là tiếng của Di, đúng là con bé rồi. Cô tỉnh táo trở lại, nhận ra con bé đang bị mấy thanh niên mới lớn đang kéo tay, một tên khác đang lục cặp sách của con bé. Cô không nghĩ được gì chạy về phía con bé, đẩy đám thanh niên ra phía ngoài, rồi ôm chặt lấy nó

Con bé thấy cô, bất chợt oà khóc nức nở, tiếng khóc tức tưởi như ai oán như xé nát trái tim cô. Cô đẩy đám thanh niên rồi kéo tay con bé đi

Nhưng không! Cô không hề được đi dễ dàng như vậy, một gã dang tay chặn cô lại, giọng đầy khiêu khích

– Bà chị, có tiền đưa rồi đi

Cô mệt mỏi, cố lục túi nhưng hoàn toàn không có xu nào, con bé ngước mắt nhìn cô. Cô không nghĩ được nhiều, bế xốc con bé luồn qua tay gã thanh niên chạy vụt đi

Cô cứ thẳng phía trước mà chạy, đoạn đường vắng tanh, phía sau cô những tiếng bước chân mỗi lúc một gần, con bé đã thôi khóc nấc, chỉ có những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống vai cô. Dù thế nào cô cũng nhất định phait bảo vệ nó, cô dốc hết sức chạy, nhưng dù thế nào cô cũng không thắng nổi đám thanh niên khoẻ mạnh

Chúng nó chỉ còn cách cô vài bước chân, cô không dám ngoảnh mặt nhìn,chợt có hai người đi lại phía gần cô, cô không nghĩ ngợi gì lao thẳng đến rồi bất chợt quỵ ngã.

Đầu gối cô rách toạc, máu rỉ ra cô buông tay rồi đẩy con bé xuống bảo nó chạy đi

– Linh, Di..

Tiếng gọi khiến cô giật mình, cô ngước mắt nhìn, là Vũ, tiếng gọi của anh ta đầy lo lắng

Cô nhìn phía sau, đám thanh niên thấy hai người đàn ông cao to đã vội bước đi

Vũ đỡ cô dậy, đôi chân cô mỏi nhừ loạng choạng đứng lên, phía sau Phong đang nhìn cô, ánh mắt có chút thương hại lại đầy căm phẫn

Anh lại gần ôm chặt Di, nhưng con bé nhất định đẩy anh ra, anh kéo tay nó cố ôm chặt như rằng đã quá nhiều năm anh không được gặp con

– Ba xin lỗi, là Tại Ba

Con bé không trả lời, chỉ khóc nấc lên,. Nó đẩy anh ra rồi chạy về phía cô, ôm chặt chân cô rồi hỏi

– cô có đâu nhiều không? Chân cô chảy nhiều máu thế? cô ơi, cô đau lắm không? con xin lỗi Tại con

Cô không kìm được nước mắt,ôm chặt nó, vuốt ve vài sợi tóc lơ thơ rồi nói

– Cô không sao, cô không đau,

Vũ đứng bên cạnh thấy thế liền nói

– Di, con đi đâu để cả nhà tim vậy?

Con bé nói trong nước mắt

– con chờ Ba Phong đến đón nhưng mãi không thấy, con đói quá đi vào ngõ cuối mua đồ ăn nhưng con không có tiền, con xin mãi được một cái bánh, rồi con ngồi đó, đến tối vẫn không thấy ai đến tìm con nên con đi về trường thì bị mấy Anh bắt cho tiền, nhưng con không có nên mấy Anh định đánh con, lúc đấy cô Linh bế con rồi chạy đến đây..

Con bé không nói nổi, khóc tức tưởi,

Vũ lại gần ôm con bé rồi nói

– Ba con Hôm nay bận, Ba con biết lỗi rồi mà, con tha thứ cho Ba con đi, từ Mai bác sẽ đưa đón con, được không?

Con bé không trả lời, nó nhìn anh, có lẽ nó vẫn chưa hết hoảng sợ, gọi anh lại rồi nói

– Ba, hôm nay con muốn ngủ với cô Linh,

Anh nhìn nó, lắc đầu rồi nhìn cô giọng hơi gay gắt

– không được, con phải về nhà ngủ, Ba không tâm để con đi đâu cả

Con bé gào lên

– Ba có bao giờ quan tâm con không? Ba để con chờ ba ở đâu bao nhiêu lâu? May là nhờ cô Linh nếu không ba có tìm được con không!

Anh dịu giọng nói

– con ra điều kiện nào cũng được, trừ việc đó

Con bé lắc đầu nói

– nếu không con sẽ ghét Ba

Anh nhìn cô, đầu gối cô đang rỉ máu, khuôn mặt đầy bụi bẩn

Vũ thấy thế liền nói

– nếu em k muốn Di về nhà Linh ngủ thì để Linh qua nhà mình ngủ với Di? con bé nó ắt hẳn quá sợ hãi rồi, nghe lời con bé đi

Anh trùng xuống, miễn cưỡng gật đầu quay sang hỏi cô

– cô qua ngủ với con bé được không?

Cô gật đầu không do dự, Vũ thấy thế nói tiếp

– giờ em đưa con bé về còn Anh đưa Linh về, xe máy của Linh tý Anh nhờ người lấy hộ, Anh đưa Linh ra hiệu thuốc băng bó vết thương với mua cho cô ấy một bộ quần áo ngủ nữa

Phong hơi ngạc nhiên khi thấy sự quan tâm của Vũ danh cho cô hơi khác thường, anh không trả lời ôm con bé xốc lên rồi đi về xe, lòng bỗng khó chịu vô cùng, cho con bé vào xe xong anh đóng cửa xe cái rầm, rồi phóng thẳng về nhà

[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]