Menu

Home » Tiểu Thuyết » Truyện ngôn tình ngược Tình Chị Duyên Em Full Tác giả Dạ Điệp

Truyện ngôn tình ngược Tình Chị Duyên Em Full Tác giả Dạ Điệp

Chương 7. Đại kết cục 1.

5 năm sau.

Khải Vương tập đoàn dưới sự dẫn dắt thông minh của chủ tịch Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng từ top 5 vươn lên top 3 các tập đoàn lớn nhất nhì thế giới, sức ảnh hưởng của Khải Vương tập đoàn đến các khu vực trong và ngoài nước khiến người ta thật sự ko ngờ đến được.

Tầng 80, phòng làm việc của chủ tịch.

Vương Tuấn Khải đứng cạnh cửa sổ sát đất, trời đã vào mùa đông rồi, cũng đã bắt đầu dần có tuyết rơi…

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

Nhìn những bông hoa tuyết nhẹ rơi, Vương Tuấn Khải thất thần nhớ lại thân hình nhỏ bé của cô gái nhỏ, bắt chấp tất cả đứng đợi anh suốt ba tiếng đồng hồ, hình ảnh cô mỉm cười có chút xa cách, những cử chỉ như là phồng má đáng yêu khiến Vương Tuấn Khải bỗng dưng mỉm cười…

Đã 5 năm nay, Vương Tuấn Khải lúc nào cũng sống như vậy, thật sự lúc mất đi cô anh đã từng có suy nghĩ là tìm đến cái chết, lúc đó Đinh Trình Hâm tức giận đến mức đấm anh một cái, cậu ta hét vào mặt anh rằng.

“nếu anh chết rồi thì chị dâu sẽ quay về bên cạnh anh sao? Anh chết rồi thì chị dâu sẽ thuộc về người khác!”

Vương Tuấn Khải nghe xong thì sửng sờ, như người trong mộng bỗng dưng bị đánh thức. Đúng vậy! Anh phải sống, phải tìm được Vương Tuyết, để cho cô biết cái giá cô phải trả khi quyết định rời khỏi anh khi chưa có sự đồng ý của anh!

Bề ngoài Vương Tuấn Khải luôn tỏ ra lạnh lùng cứng rắn, nhưng ko ai biết được khi màn đêm buông xuống, lúc anh gởi bỏ mặt nạ âm trầm của mình, cũng là lúc con tim anh yếu đuối nhất, cô đơn nhất…..anh trở nên ko phải là anh, anh bắt đầu vào giấc ngủ bằng những ly rượu mạnh, bởi vì chỉ trong giấc mộng chập chờn thì Vương Tuyết mới ở bên cạnh anh, mới cười với ngọt ngào gọi anh một tiếng “Khải…” cũng chính vì vậy mà Vương Tuấn Khải mong mình ko bao giờ tỉnh lại nữa, bởi vì anh biết khi tỉnh lại anh sẽ phải đối mặt với một sự thật khiến lòng anh đớn đau.

Vương Tuyết rời khỏi thế giới của anh, mang theo tất cả niềm tin và hy vọng….anh biết cô thất vọng về anh rất nhiều, nhưng mà….anh ko muốn buông tay….nói anh ít kỷ cũng được, chỉ là anh ko muốn từ bỏ đoạn tình cảm vốn dĩ rất ngọt ngào này.

Cầm lên chiếc điện thoại, trên màn hình 6inch là hình ảnh cô gái nhỏ mỉm cười ngọt ngào rút vào lòng anh, trên mặt anh cũng là nụ cười yêu thương hiếm khi thấy được, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn màn hình, bây giờ anh chỉ còn có thể chạm vào khuôn mặt của cô qua màn hình điện thoại, nhớ về cô qua những giấc mơ….

Nhưng cũng đã 5 năm rồi, liệu cô…..vẫn còn nhớ hay đã quên anh?

Nước Pháp. Thủ đô Pari.

Ở quảng trường rộng lớn với những cánh hoa anh đào rơi đầy lãn mạng, dòng người nô nức náo nhiệt đang xoay quanh một cái gì đó, đám đông dần dần hơi tản ra chừa một khoảng trống nho nhỏ, người ta thấy được ở nơi đó có một cô gái trẻ khoảng 23 tuổi, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, cô mặc một chiếc váy trắng lệch vai xinh đẹp, nụ cười nhẹ nhàng duyên dáng từ khóe môi thu hút vạn phần…..

“Lina, đúng rồi, cứ giữ đúng tư thế đó…” – đạo diễn nhìn về phía cô gái giơ giơ tay, thể hiện rất vừa lòng.

Lina mỉm cười, khẽ dịch chuyển thân người, sự ngây thơ pha lẫn quyến rũ làm nhiếp ảnh gia say mê, đèn flash ko ngừng nhấp nháy, chắc chắn ngày mai trên tuần san lớn nhất của nước Pháp sẽ là tiêu đề nỗi bật của hôm nay “cô gái Đông Phương xinh đẹp”

30′ sau, quá trình chụp ảnh dài dòng cũng kết thúc, cô gái trẻ đứng dậy đưa tay sửa lại làn váy của mình, từ xa có hai nam một nữ dắt theo một đứa bé trai xuất hiện, cô gái mới đến ân cần khoác một chiếc áo bông ấm áp vào bờ vai trần của Lina, tuy là người Pháp nhưng lại nói tiếng Trung tiêu chuẩn.

“tiểu Tuyết, tớ đã bảo hôm nay trời rất lạnh, cậu ko nên nhận lời chụp ảnh quảng cáo này mà!”

Vương Nguyên nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô gái, bậc cười.

“Erika, cậu đừng lo lắng, trời hôm nay cũng đâu lạnh lắm.”

“vâng! Cậu tên Vương Tuyết nên đối với cậu dù cho tuyết rơi, thời tiết âm mấy độ C vẫn là bình thườnggggg….” – Erika kéo dài giọng, cô là quản lý của Vương Tuyết, nhưng Vương Tuyết lại ko xem cô là quản lý, cô ấy là một diễn viên nổi tiếng nhưng lại chấp nhận ở cùng cô chen chúc trong căn hộ nhỏ, chẳng những thế hai tiểu thiên sứ của cô ấy đặc biệt đáng yêu. Nghĩ đến đây Erika vui vẻ cười với Vương Tuyết.

“nhắc mới nhớ, hôm nay tiểu ác ma nhà cậu cũng đến đó.”

“hả? Thiên Hạo cũng đến sao?” – Vương Nguyên giật mình, ánh mắt nhanh chóng nhìn ra phía sau Erika, chỉ thấy một người đàn ông dáng người cao lớn thon dài, dắt theo một bé trai khuôn mặt baby đáng yêu nghịch ngợm. Bé trai vừa thấy Vương Nguyên đã vội vàng chạy đến nhào vào lòng cậu.

“mẹ!”

Vương Nguyên ôm đứa bé vào lòng, yêu thương xoa đầu cậu nhóc.

“Thiên Hạo, sao con lại đến đây?”

“con nhớ mẹ ~ ” – Thiên Hạo ngẩng đầu cười đáng yêu một cái, mắt nâu màu cafe đặt trưng của người Pháp ngây thơ chớp chớp.

Vương Nguyên đưa tay véo mũi đứa con nghịch ngợm một cái khiến cậu nhóc kêu oai oái, Vương Nguyên buông Thiên Hạo ra.

“em con đâu?”

“con ở đây.” – sao tiếng nói là một cậu nhóc giống hệt Thiên Hạo xuất hiện, khuôn mặt tuy còn trẻ con nhưng đôi mắt và khí chất đã mang vẻ áp bức người khác rồi.

Vương Nguyên thở dài một cái.

“Thiên Ân, con đừng có lúc nào cũng như ông cụ non được ko?” – nhìn như thế này ai biết nó mới 5 tuổi hả??

Đôi mắt màu cafe sữa của Thiên Ân nhàn nhạt lướt qua Vương Nguyên, chậm rãi mở miệng.

“mẹ à, mẹ lại nói sai ngữ pháp rồi, phải là cụ già chứ ko phải cụ non.”

“….”

Thấy Vương Nguyên rơi vào trạng thái cứng đơ, chàng trai im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tuyết nhi, em cũng biết tính của Ân Ân mà..”

“con đã bảo ko được gọi con là Ân Ân!” – mắt lạnh của Thiên Ân dừng trên người chàng trai, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.

“Ân Ân…” – Erika tham gia góp vui.

“có phải hai người ăn phải nước bọt của nhau ko? Sao nói chuyện giống nhau vậy?” – tiểu ma vương bắt đầu bộc phát, cậu nhóc ghét nhất ai gọi mình là Ân Ân, bởi vì nghe Giống! Như! Con! Gái!

“….”

“….”

Hai người nào đó căm nín hoàn toàn, con à, đừng đả kích người khác như vậy chứ? Con còn nhỏ lắm biết hay ko?

Vương Nguyên buồn cười, sau cái đám người này ko ngày nào mà ko cãi nhau vậy?

Thiên Ân bỏ qua vẻ mặt nhăn nhó của hai người kia, cậu quay sang Vương Nguyên, thái độ rõ ràng mềm mỏng hơn rất nhiều.

“mẹ à…có phải mẹ sắp đến Trung Quốc lưu diễn hay ko?”

Vương Nguyên sửng sốt, chuyện này sao thằng nhóc lại biết vậy? Ngay lập tức lia tia nhìn về phía người nhiều chuyện nhất trong bọn.

“Lưu Chí Hoành! Anh nói gì với nó vậy?”

Lưu Chí Hoành bị gọi đích danh, chột dạ cười cười, trong lòng ko ngừng khinh bỉ thằng nhóc Thiên Ân ko giữ lời hứa.

“à….haha….chắc lúc đó anh mộng du đã nói ra chăng?”

“….”

“….”

“….”

“ba à, lý do thiếu muối này ba cũng nghĩ ra được sao?” – Thiên Hạo khoanh tay, bộ dáng cùng ánh mắt khinh thường này làm Lưu Chí Hoành lầm tưởng là Thiên Ân, thật là! Song sinh làm gì để khó phân biệt thế hả?

Vương Nguyên thở dài lần thứ n trong ngày, chắc chắn cậu sẽ mau già với đám này lắm.

Nhìn bốn người hai lớn một nhỏ lại bắt đầu chọc ghẹo đấu khẩu với nhau mà Vương Nguyên bất giác mỉm cười, cậu thật sự rất may mắn mới có thể có một gia đình hoàn mĩ như vậy. 5 năm trước nhờ sự giúp đỡ của Lưu Chí Hoành cậu đã thành công rời khỏi Trung Quốc mà ko gặp một chút cản trở nào từ người của Vương Tuấn Khải. Lưu Chí Hoành là một người có hai dòng máu Pháp và Trung, anh có khuôn mặt tuấn tú của người Trung, có đôi mắt màu cafe sữa làm rung động trái tim của biết bao cô gái, chẳng những vậy Lưu Chí Hoành còn là một quý tộc Pháp, sở hữu 13 ngân hàng lớn nhỏ trên thế giới, sức ảnh hưởng của anh trên nền tài chính thật sự là ko nhỏ. Vương Nguyên quen được anh chỉ là do tình cờ một lần đi dạo trên bờ biển, lúc đó anh đang ôm máy ảnh ngồi trên tảng đá nhìn ra biển thất thần.

Vương Nguyên tò mò bước lại gần anh, thấy cô anh rất mừng rỡ, vội vàng dùng tiếng Trung sứt mẻ của mình tuôn ra một tràng, khó khăn lắm Vương Nguyên mới nghe được chút ít thông tin là.

“cô gái….tôi bị lạc đường, uhm…em, có thể cho tôi đi nhờ?”

Vương Nguyên bậc cười, cậu nói với anh.

“ko phải là đi nhờ, mà là chỉ đường, anh bị lạc có phải ko?”

Lúc đó Lưu Chí Hoành cái hiểu cái ko, gật gật đầu, Vương Nguyên dẫn anh vào trung tâm thành phố, trên đường đi hai người nói chuyện rất nhiều, Vương Nguyên biết được anh là khách du lịch, cũng là một nhiếp ảnh gia, hôm nay anh đến bờ biển này chỉ là muốn chụp ảnh mặt trời mọc, cuối cùng lại quên mắt đường về.

“định chỉ chụp ảnh mặt trời mọc, ko ngờ còn có thể thu hoạch được ảnh mặt trời lặn….”

Cách nói chuyện hóm hỉnh vui tính của anh làm Vương Nguyên cảm thấy tâm trạng được thả lỏng rất nhiều, cứ tưởng chỉ gặp nhau một lần, nhưng sau đó mỗi lần Vương Nguyên ra biển đều gặp được anh, cậu cũng ko suy nghĩ nhiều, chuyện của cậu và Vương Tuấn Khải trong khoảng thời gian này chính là đang rất căng thẳng, Vương Nguyên ôm tay nhìn ra biển, gió thổi làm chiếc váy trắng nhẹ tung bay, mái tóc dài có chút rối, cậu khẽ đưa tay vén tóc lên thì nghe một tiếng “tách!”. Vương Nguyên khó hiểu xoay người thì thấy Lưu Chí Hoành đang đưa máy ảnh về phía cậu, sau đó nhìn bức ảnh mỉm cười hài lòng. Trong ảnh là một người con gái có vẻ mặt u buồn, đôi mắt nhìn xa xăm, xung quanh cô tồn tại một sự cô đơn đến kì lạ.

“anh làm gì vậy?”

“Người đẹp à, em làm người mẫu cho tôi có được ko?” – Lưu Chí Hoành giơ cao máy ảnh bộ dạng phấn khích, nét đẹp này, vẻ mặt này chính là những thứ anh đã đi tìm bấy lâu nay.

Vương Nguyên ngơ ngác.

“người mẫu?”

“đúng vậy, sự tài hoa của tôi cùng nét đẹp của em nhất định sẽ là một đôi hoàn hảo!” – sau đó anh bổ sung. “tôi sẽ dùng bức ảnh này tham gia hội thi sắp tới, tên của nó là ‘thiếu nữ bên bờ biển’ ”

Vương Nguyên nhìn anh, trong mắt toát lên sự do dự, sau đó trong lòng nghĩ đến hoàn cảnh của mình và Vương Tuấn Khải thì cậu khẽ nhắm mắt, khi mở mắt ra là lúc ánh mắt nâu đều là kiên định.

“được.”

Kể từ ngày hôm đó hai người đều liên lạc với nhau, đến khi xảy ra chuyện, Vương Nguyên gọi một cú điện thoại cho Lưu Chí Hoành thì anh đã ko ngại ngần gì trở lại Trung Quốc giúp cậu.

Đến nước Pháp, hoàn cảnh xa lạ, cũng may mắn là có Lưu Chí Hoành, sau đó thì bức ảnh của anh đã đạt giải nhất trong kỳ thi lần đó, rất nhiều người muốn gặp mặt cô gái xinh đẹp xuất hiện trong bức ảnh, cũng chính vì thế khi tham gia diễn một bộ fiml truyền hình dài tập, danh tiếng của Vương Nguyên nhanh chóng lên cao như diều gặp gió, bây giờ mọi người đều gọi cậu là “mỹ nhân màn ảnh”, và một điều chắc chắn là độ nổi tiếng của Vương Nguyên sẽ ko ngừng lại ở đây!

Nhưng có một chuyện khiến Vương Nguyên gần đây rất hay suy nghĩ, dự án họp tác quay ngoại cảnh lần này của cậu là lấy bối cảnh Bắc Kinh của Trung Quốc, nói cách khác cậu phải trở lại đó một lần nữa, trở lại nơi cậu đã rơi biết bao nhiêu nước mắt, trở lại nơi có người khiến trái tim cậu đau….

5 năm rồi, ko biết anh bây giờ như thế nào, chắc hẳn anh đã ký đơn ly hôn với cậu rồi, cũng có thể anh đã kết hôn với Hạ Hoa, có một gia đình hạnh phúc của mình rồi…..ko hiểu sao nghĩ đến đó trái tim của Vương Nguyên lại nhói đau, rõ ràng đã dặn lòng mình là quyết định sẽ quên anh, nhưng trái tim vốn dĩ vẫn ko làm được.

Vương Nguyên cười chua chát, cậu bây giờ rất hạnh phúc, đến lúc cậu nên thật sự quên anh rồi….

“Ân Ân, con chuẩn bị xong chưa?” – Lưu Chí Hoành lên tiếng, Vương Nguyên ở trong bếp khẽ cười, lái sắp có chiến tranh rồi, quả nhiên sau đó là tiếng nói nhẫn nại đến cực điểm của Thiên Ân.

“ba! Con nói cho ba biết, nếu còn gọi con là Ân Ân thì con sẽ cho virut nuốt sạch tài liệu của ba đó!”

Nghe Thiên Ân nói vậy Lưu Chí Hoành bất giác run lên, anh vẫn còn chưa quên lần đó thằng nhóc này thả Virut vào latop của anh, đến khi anh mở lên chỉ thấy một màn hình trắng xóa, sau đó dòng chữ đỏ chạy qua.

“ba đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của con!”

Lưu Chí Hoành nuốt nước bọt một cái, tài liệu trong đó đều là tài liệu quan trọng của anh đó! Vậy mà thằng nhóc này chỉ một phím Enter đã phá hủy hết rồi! Lưu Chí Hoành ôm bàn phím khóc ròng, nhưng sau đó Thiên Hạo đưa cho anh một USB nói là Thiên Ân đã sao chép hết tài liệu của anh vào đó, còn nói là nếu có lần sau thì ko có cái USB nào nữa đâu!

Lưu Chí Hoành thật sự thấy rất sợ tiểu ác ma này rồi, sao nó ko có chút ngây thơ đáng yêu của anh nó vậy chứ? :'(

“mẹ à ~ nhanh lên ~ chúng ta sắp trể chuyến bay rồi a ~ ” – Thiên Hạo phấn khích lôi kéo tay Vương Nguyên, cậu nhóc này có vẻ rất thích chuyến đi Bắc Kinh này.

Thiên Ân đi ngang qua thấy một màn này của anh trai, nhàn nhạt nói.

“Thiên Hạo, anh mặc áo ngược rồi kìa.”

Thiên Hạo “….”

=)))))))))

Chuyến bay an toàn hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, năm người vừa mới xuất hiện làm cho cả sân bay phải ngơ ngác nhìn, hai mỹ nữ, một soái ca còn có hai tiểu thiên sứ nữa….một màn này khiến người trong sân bay ko khỏi ao ước, hai nhóc con kia đúng là quá đáng yêu rồi.

Ngồi lên xe, Thiên Hạo háo hức nhìn xung quanh, còn Thiên Ân nhàm chán ngồi chơi latop, tin tức mới vừa tung ra thu hút đôi mắt của cậu, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.

“Chủ Tịch Vương Tuấn Khải của Khải Vương ngày hôm nay chính thức tuyên bố muốn đưa Khải Vương thâm nhập vào thị trường của công nghệ tin học….”

Thiên Ân nhướng mài, nhìn người đàn ông khuôn mặt lạnh nhạt đang phát biểu rồi lại nhìn sang Thiên Hạo, ánh mắt cậu lóe sáng, bộ não thông minh chắc chắc đã suy nghĩ ra chuyện gì rồi.

Xe dừng lại trước trung tâm mua sắm, Vương Nguyên hai tay dắt hai đứa nhóc, bên cạnh là Lưu Chí Hoành và Erika, được vào nơi lạ mắt Thiên Hạo chạy đi khắp nơi làm Erika phải vất vả đuổi theo cậu nhóc, Lưu Chí Hoành đi qua khu thực phẩm muốn chọn chút đồ ăn vặt cho hai đứa nhóc, Thiên Ân đút tay vào túi quần, cậu sải chân đến giang hàng mô hình súng ống mà cậu thích nhất.

“dừng xe.”

Chiếc BMW dừng lại trước trung tâm mua sắm, Vương Tuấn Khải áo sơmi đen thoải mái cùng quần âu đen bước vào, anh định mua một ít thức ăn, ừm….đồ hộp tiện lợi cũng ko tệ (ko có vợ phải ăn đồ hộp kìa :'( thấy cũng tội mà hoi cũng kệ :3 )

Đến khi định đi ra, Vương Tuấn Khải bận xem điện thoại ko cẩn thận va vào một đứa bé, anh giật mình vội vàng đỡ thằng nhóc lên.

“chú xin lỗi, cháu ko sao chứ?”

Thiên Ân nhăn nhó đứng lên, giương mắt lạnh nhìn Vương Tuấn Khải.

“xin lỗi mà giải quyết được vấn đề thì đã ko cần đến cảnh sát làm gì rồi!”

Vương Tuấn Khải ngạc nhiên nhìn thằng nhóc trước mắt, một phần là do cách nói chuyện quá mức “người lớn” của nó, phần còn lại….là do nó quá mức giống anh lúc còn nhỏ!

Vương Tuấn Khải ngồi xổm xuống đối diện với thằng nhóc, nheo mắt hỏi.

“này nhóc con, ba mẹ con đâu? Sao con lại ở đây một mình?”

Thiên Ân phủi phủi bụi đất trên người mình, cậu chợt phát hiện ra người trước mắt này là người lúc nãy vừa xuất hiện trên tivi mà?

“chú à, sao chú giống con vậy?” – Thiên Ân ngây thơ hỏi.

Vương Tuấn Khải ngẩng người, đến cả thằng bé cũng cảm thấy hai người giống nhau sao? Vậy ko phải là do anh nhìn lầm?

“là con giống chú mới đúng.” – Vương Tuấn Khải cười cười sửa lại.

“tại sao ko phải là chú giống con?” – Thiên Ân nhún vai hỏi.

“là bởi vì chú lớn hơn con.” – Vương Tuấn Khải chậm rãi trả lời từng câu hỏi vô nghĩa của thằng nhóc lém lỉnh trước mặt, anh cũng ko hiểu sao lại lấy đâu ra nhiều kiên nhẫn như vậy, nhưng anh cảm giác được một điều, đứa bé này có chút gì đó quen thuôc đến khó hiểu, tuy mơ hồ thôi nhưng lại chân thật đến kì lạ.

“tùy chú thôi. ” – Thiên Ân nhún nhún vai.

“nhóc con, con tên gì?”

Ánh mắt màu cafe sữa của Thiên Ân đảo vài vòng, sau đó cậu nhẹ nhàng nói.

“Lưu Thiên Ân.”

Vương Tuấn Khải nhìn hành động đáng yêu của Thiên Ân trong lòng ko tự chủ nhớ lại hình ảnh của người nào đó…

Hai người nói chuyện với nhau vài câu, Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ thấy sắp trể giờ gặp đối tác rồi. Anh đứng dậy xoa đầu Thiên Ân.

“Thiên Ân, chú phải đi rồi, hẹn gặp lại nhé!”

Thiên Ân gạt tay Vương Tuấn Khải ra, khó chịu nhíu mài.

“không được xoa đầu!”

Anh ngạc nhiên.

“tại sao?”

“mẹ con nói xoa đầu sẽ ko cao lên được!” – Thiên Ân bĩu môi.

Vương Tuấn Khải giật mình, câu nói này lúc trước hình như cũng đã có người nói với anh. Lúc đó hai người đùa giỡn với nhau, cô trêu chọc anh, anh dùng sức xoa đầu cô mấy cái, cô gạt tay anh ra chu môi nũng nịu.

“ko được xoa đầu a ~ Xoa đầu người ta sẽ ko cao lên được đâu!”

Lúc đó câu trả lời của Vương Tuấn Khải là ghì chặt lấy cô vợ nhỏ hôn một trận khiến cô choáng váng.

“này chú!” – có ai đó kéo kéo áo anh khiến Vương Tuấn Khải thoát khỏi dòng hồi ức. Nhìn xuống thằng bé dưới chân, Vương Tuấn Khải nở nụ cười yêu thương.

“Thiên Ân, chú và con rất có duyên, sau này hi vọng sẽ gặp lại.”

Vương Tuấn Khải xoay người, định bước đi thì một tiếng nói trong trẻo vang lên khiến bước chân anh dừng lại, thân thể cũng cứng đờ.

“Thiên Ân, con đang nói chuyện với ai vậy?”

Thiên Ân vừa thấy người mới đến thì lộ ra tươi cười.

“mẹ…”

“nãy giờ con chạy đi đâu vậy? Con có biết mẹ tìm rất vất vả ko? Ba con cùng Thiên Hạo cũng đang tìm con kìa!” – Vương Nguyên lo lắng bước nhanh đến chỗ Thiên Ân, hoàn toàn ko chú ý đến người đứng xoay lưng với Thiên Ân.

Vương Tuấn Khải sống lưng cứng đờ, giọng nói này…..5 năm qua ko lúc nào mà anh ko nhớ đến, ko lúc nào mà anh ko khao khát được nghe lại một lần, bây giờ lại gần ngay trước mắt, chỉ cần anh xoay người lại thì sẽ được nhìn thấy, nhưng anh lại ko dám quay đầu lại, bởi vì anh sợ….khi anh quay đầu….nếu ko phải thất vọng sẽ làm tim anh tổn thương thêm một lần nữa.

“nãy giờ con nói chuyện với một chú rất đẹp trai…” – Thiên Ân nói.

“đẹp trai? Con mà cũng biết khen đẹp trai? Chẳng phải con luôn bảo ko ai đẹp trai bằng con sao?” – Vương Nguyên buồn cười hỏi.

“bởi vì chú đó rất giống con, mà giống con thì dĩ nhiên đẹp trai rồi.” – Thiên Ân nhún nhún vai, bộ dạng đây là chuyện dĩ nhiên.

“giống con?” – tim Vương Nguyên đập nhanh một nhịp, người giống như Thiên Ân? Vậy thì trên đời này ngoài Thiên Hạo ra thì chỉ còn duy nhất một người, nhưng mà sẽ ko trùng hợp như vậy chứ? Ngày đầu tiên đến Bắc Kinh lại gặp được anh? Chắc chắn là ko phải, ko phải là anh đâu….Vương Nguyên tự thôi miên chính mình….

“chú à, đây là mẹ con.”

Trong lúc này Thiên Ân đột nhiên nắm lấy bàn tay lớn của Vương Tuấn Khải, xoay người anh lại đối mặt với Vương Nguyên.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, thời gian dường như ngừng lại ở giây phút đó, hai người cứ trừng mắt nhìn nhau, trong lòng hỗn độn bao hương vị.

“mẹ sao vậy? Có phải chú thật sự rất đẹp trai ko?”

Tiếng nói của Thiên Ân khiến hai người giật mình, Vương Nguyên giống như nhớ ra cái gì đó vội vàng kéo Thiên Ân đến bên cạnh mình, ôm thật chặt.

Vương Tuấn Khải hoàn hồn nhìn cô gái trước mắt, Vương Tuyết! Cô chính là Vương Tuyết! Anh thật sự ko phải đang mơ, cô đã trở lại thật rồi! Nhưng sự vui mừng của Vương Tuấn Khải nhanh chóng bị hình ảnh Vương Tuyết ôm Thiên Ân làm cho tan biến, sự nghi ngờ ko ngừng dâng lên.

“Tuyết nhi….Thiên Ân là?”

“nó là con trai tôi!” – Vương Nguyên kích động nói.

“chẳng lẽ nó là….?”

[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]