Menu

Home » Truyện Ma » Truyện ma có thật Bùa KumanThong – những bí ẩn đằng sau

Truyện ma có thật Bùa KumanThong – những bí ẩn đằng sau

***

11 h đêm

Tôi lang thang ra phía vườn của bệnh viện để hít thở chút ko khí

Hôm nay trăng mở ảo thật đẹp, đã từ rất lâu rồi tôi chưa biết cái cảm giác bình yên ngắm trăng là gì

Giá mà thời gian quay trở lại …

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

Bỗng tôi thấy có bàn tay ai đó lạnh ngắt vỗ nhẹ lên vai mình… tôi quay mặt lại thì thấy 1 bóng người mờ ảo với khuôn mặt nát bươm be bét máu… Từng giọt máu đỏ lòm đang

chẩy xuống khiến tôi có cảm giác mặt mình ướt ướt… Tóc của bóng ma quấn chặt lấy cổ tôi, cái lưỡi thè dài đen xì như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên :

– Mẹ à… Đi theo connn

Ma lực từ giọng nói đó khiến tôi ko thể nào chống cự lại được… Tôi chầm chậm bước như bị thôi miên … Bước… cứ bước…. Tôi ko còn ý thức được mình đanq làm gì nữa rồi

Ánh đèn pha từ xe ô tô loé lên kéo tôi về thực tại

Tôi bị chói mắt, ngơ ngác nhìn quanh

– Này cái cô kia bị điên à, muốn tự tử à mà sang đường ko nhìn gì thế

Tôi kinh hãi. Tại sao tôi lại đứng ở giữa đường thê này

Tôi chợt hiểu là an đã hại tôi nhưng mà ai đã cứu tôi ????

Một luồng gió lạnh thổi tới làm đầu óc tôi tỉnh táo lại…

Lẽ nào an có thể dẫn dụ tôi ra tận đây mà tôi ko hề biết gì. Tôi chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đang ngồi ở ghế đá… Đến khi mở mắt ra thì lại đang đứng ngay giữa ngã tư đường như thế này đây?

Chậm 1 phút nữa thì có lẽ tôi đang ở một thế giới khác, đón nhận cái chết thảm khốc vì tai nạn. Chắc chắn ngày, nie báo mạng sẽ đăng ” một phụ nữ 32 tuổi do trầm cảm mà lao ra đường tự tử ”

Mấy trang báo lá cải chuyên gia giật tít hót để câu khách tôi còn lạ gì. Haizzzzz

Mà liệu tôi kể chuyện nhà tôi đang bị quỷ nhi ám thì ko biết có ai tin ko nhỉ ???? Hay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại ” khổ thân con bé này bị điên ”

Nêu là trước đầy có ai kể với tôi chuyện này , thì tôi cũng nghĩ họ bị điên thật vì vốn dĩ tôi tin vào khoa học. Tôi ko tin có 1 thế giới khác ẩn mình trong bóng tối luôn tồn tại song song… Giờ thì tôi tin thật Làm sao mà ko tin được khi có quá nhiều cú sốc liên tiếp giáng xuống đầu tôi

***

Tôi quay trở lại bệnh viện, cái mùi máu tanh nồng của những bệnh nhân cấp cứu làm tôi nôn thốc nôn tháo. Do mệt quá nên đặt lưng xuống giường là tôi lăn quay ra ngủ lúc nào ko biết

Những bước chân dồn dập mỗi lúc 1 gần… những tiếng khóc thê lương văng vẳng bên tai… Rồi có cả tiếng cười đùa của 1 đám người vô duyên nào đó Tôi lẩm bẩm : ” Trời còn chưa sáng mà đã ồn ào bực cả mình ”

Đang định zậy để xem rốt cuộc là kẻ phá đám nào để mắng cho họ 1 trận thì tôi khựng lại khi thấy những bóng trắng bay lơ lửng trên trần nhà, họ trong suốt mỏng manh như làn khói… Tôi vẫn thấy tôi nằm đó, ôm gối ngủ ngon lành … vẫn thấy chồng tôi nằm giường bên cạnh băng bó kín mít Lẽ nào tôi chết rồi ???

Nếu chưa chết thì tại sao hồn tôi lại xuất ra như thế này

Tôi cố gào thét để ai đó nghe thấy nhưng vô vọng…..

Tôi hoảng loạn lao ra cửa và cắm đẩu chạy.

Hi vọng đây chỉ là 1 giấc mơ, đến khi tôi tỉnh zậy giấc mơ đáng sợ này sẽ biến mất

Con đường trước mặt sâu hun hút, cây cối um tùm phủ bóng xuống 2 bên Tôi tự hỏi bản thân ko biết mình đang ở nơi quái quỷ gì thế này

Cô ơi…

Có tiếng người gọi…

Tôi quay mặt lại thì thấy 1 đứa bé, nửa trên là người, nửa dưới mang hình hài của rắn, đôi mắt nó mở to thật đẹp với hàng lông mi cong vút

– Cô đừng sỢ, cháu ko hại cô đâu Tôi nhíu mày suy tư :

– Nhưng cháu là ai và đây là nơi nào mà cảnh sắc âm u lạ thường thế

Đứa bé xoè đôi tay nhỏ xíu nắm lấy bàn tay đang run run của tôi cất giọng thật trầm ấm

– Đi theo cháu ***

Những tiếng động nhẹ nhẹ vi vu trên mặt đất , tôi tròn xoe mắt kinh ngạc khi thấy rất nhiều người trùm mũ đen đi qua ngay cạnh tôi… Dáng vẻ như rất vội vã tiến về phía trước cây cầu …

Họ là ai thế? Là ma chăng? Trong cái bầu không khí ảm đạm này chỉ có ma mới có thể tồn tại

Tôi lờ mờ nhận thấy sự nguy hiểm…rất nguy hiểm. Giống như có 1 cái thế lực bí ẩn nào đó đang núp mình trong bóng tối để chờ thời cơ nuốt trửng tôi

– Cô đang sợ à ?

Tôi khẽ gật

Đứa bé nheo mắt cười thích thú :

– Cháu biết là cô đang sợ mà, cháu chỉ muốn giữ cô ở lại đây chơi vài hôm thôi. Một mình cháu cô đơn lắm

– Ko được, chồng cô và con cô đang cần cô. Tôi trả lời dứt khoát

– Vậy thì đi theo cháu, đi hết câu cầu kia là cô sẽ được về nhà

Nhìn mặt đứa bé nửa người nửa rắn này cũng có vẻ tin cậy, với lại đành phải liều 1 lần chứ cứ đứng ngẩn ngơ ở đây biết đến bao giờ

Tay tôi bám chặt lên thành cầu, lê đi từng bước khó khăn… Tôi tự nhủ ” cố thêm vài bước nữa là được về nhà rồi”

Bỗng tôi nghe thấy có tiếng chuông réo rắt vọng lại, tiếng chuông này rất lạ kiểu như chỉ muốn thôi thúc con người ta chạy đến xem … Đầu óc tôi dần mụ mị đi, người lâng lâng nhẹ tênh như đám mây bay lơ lửng…

Linh…

[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]