Menu

Home » Truyện Ma » Thiếu nữ chết treo trên cây hổng đỏ – Seri Truyện Ma Rằm Tháng Tám

Thiếu nữ chết treo trên cây hổng đỏ – Seri Truyện Ma Rằm Tháng Tám

Người chết đã đành, lại còn người sống cũng bị bệnh, xác người để trong nhà, bốc mùi lên thum thủm. Vị quan họ cổ cùng cậu Đan và vài người thanh niên trong dòng tộc dùng mấy miếng vài xô trắng bịt mũi, đem từng cái xác ra phía rừng rồi phóng hỏa. Lại đi xách nước từ con suối phía xa, dùng củ gừng, giềng và sà sao lên sắc thành thuốc cho người làng uống.

Ban đầu người nhà quan ngự y họ cổ thấy vậy không làm, có người sợ quá còn bỏ chạy đi. Thế nhưng chạy chưa đc bao xa thì không may rơi vào bẫy thú, chưa kịp kêu lên thành tiếng thì đâ bị ngọn lao xuyên ngang họng. Cũng có người thiếp của ngự y họ cổ thấy vạy khóc lóc đòi trốn về kinh, đi được nửa dặm đường thì bị rắn cắn chết. Khi phát hiện thì Cả người đâ cứng đờ, mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép.

Người nhà thấy sợ, liền liều một phen. Cứu sống Cả bản làng thì bản thân mình cũng sống được, bằng không thì tốt Cả cùng chết hết. Họ chia nhau ra làm việc, người thì dọn dẹp, người thì xách nước. Đàn ông thì làm việc nặng nhọc, đàn bà thì sắc thuốc, hái rau rừng. Chẳng hiểu nhờ trời thương, hay nhờ việc trị bệnh hiệu quả mà dân bản phục hồi nhanh chóng. Ngay Cả ông già làng, rồi gia đình ông trưởng bản già Cả cũng được cứu sống. Cô gái biết tiếng Kinh cũng được chữa trị, vài ngày sau có thể tự ngồi dậy, chỉ tiếc thay cho mẹ cô thì không qua khỏi.

Cả bản làng được cứu sống, già làng đích thân Cảm tạ dòng tộc nhà vị quan ngự y rồi mời ở lại. Người Kinh và người Thái vốn có phong tục khác nhau, vị quan khước từ rồi chỉ xin dân bản dựng giúp vài ngôi nhà ở gần đó vài dặm để có chỗ tá túc, thay cho phải ở lán bấy lâu nay. Dân bản biết ơn cứu nan, không những dựng nhà mà còn thường xuyên qua lại. Khi thì trai bản biếu ít măng, miếng thịt heo rừng, ít gạo nếp nương. Lúc thì vài bà mế dúi vào tay vị quan họ cổ mành vài thổ cẩm, đôi mắt kèm nhèm mà vẫn rạng ngời sự thương mến.

Đại gia tộc nhà quan họ cổ ở gần bản Lác, thế nhưng vẫn sinh sống theo nề nếp của người Kinh. Họ buôn bán với thương lái miền xuôi lên mạn ngược, lại hành nghề bốc thuốc, chữa bệnh, theo dân bản làm nương rẫy, cuộc sống cũng dần ổn định. Người ta nghĩ đến việc đặt cho nơi sinh sống của dòng họ cổ một cái tên, cuối cùng cái tên được chọn là cổ Âm.

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

Từ Cổ vốn xuất phát từ họ, còn từ Âm thì được lấy từ cuộc gặp gỡ với người âm, kẻ dương vào ngày đầu tiên quan họ cổ đạt chân đến bản làng. Quay về chuyện lúc mà vị quan họ Cổ tìm thuốc cứu cô gái dân tộc biết tiếng Kinh, ông có thắc mắc rằng vừa nãy có gặp một người đàn ông chột mắt người Kinh lưu lạc rồi lấy vợ ở đây, người đó còn đuổi ông đi và nói rằng Cả làng bị dịch bệnh, vừa nghe đến đó, cô gái thất kinh, run rẩy sợ hãi, cô ngồi thụp xuống đất miệng lắp ba lắp bắp:” Đó… Đó là …là cha tôi. Nhưng mà ông chết năm ngoái rồi. Chết vì bị rắn cắn trong rừng… Làm sao … làm sao mà thầy cổ thấy được?”

Vị quan họ cổ nghe thấy thì giật mình, thì ra là đêm hôm ấy ông và cậu Đan con trai mình gặp ma. Thế nhưng rồi nỗi sợ hãi cũng trôi nhanh. Có lẽ người đàn ông ấy cũng không muốn con mình chết thảm, cho nên hiện hồn về tìm người cứu giúp. Mối thân tình giữa làng cổ Âm và bản Lác bắt đầu từ một câu chuyện li kì như thế.

Làng cổ Âm kì thực không lớn lắm, chỉ vỏn vẹn vài chục nhân khẩu sống với nhau quây quần. Trước cổng làng là hai hàng cây hồng, cứ đến mùa thu về là quả mọc trĩu Cảnh. Nhìn từ xa cứ như thể là những chiếc đèn lồng tí hon màu đỏ rực. Lũ trẻ con trong làng thường trèo lên cây, thi nhau hái quả, vừa ân vừa cười nói ầm ĩ. Cuộc sống nơi hoang vu tuy có khổ cực nhưng lợi bình yên, dân làng cổ Âm có một luột bất thành vân, đó là không được trèo lên cây hồng vào những đêm trâng sáng. Có người thắc mắc thì người làng cổ Âm nói rằng đây là lệ do cụ tổ của làng, cũng chính là vị quan ngự y họ Cổ đề ra. Người làng râm rắp tuân theo lời cụ, còn vì sao cấm như thế thì người làng ai cũng biết.

Sở dĩ vị quan ngự y họ cổ cấm người làng lai vãng đến mấy cây hồng đỏ vào những ngày trăng sáng vằng vạc, là do cụ gặp ma ở đó. Chuyện kể ra cũng thật quái dị. Đêm rằm hôm ốy trâng sáng lắm, sáng một cách bất thường. Cụ tổ lững thững đi bộ vừa ngắm trâng, vừa thở dài. Trời về đêm, Cả khu rừng chìm trong vẻ tĩnh mịch hoang vu, thỉnh thoảng có làn gió thổi khiến cho lá cây xào xạc nghe giống như tiếng vạt áo của ai đó bước ngang qua. Cụ tổ đang đi, bỗng nhiên giạt mình vì cụ nhìn thấy phía trước có một bóng người đang trèo lên cây. Nghĩ là trẻ con nhà nào đó tối đêm vạt hồng, cụ im lạng không nói gì vì sợ làm người kia giạt mình mà ngã xuống đất. Thê nhưng làm sao mà bóng người cứ đu đưa theo gió như thế? Linh Cảm có chuyện chẳng lành, cụ rào bước đến thật nhanh dưới gốc cây hồng lớn nhất. Đứng dưới gốc cây ngước nhìn lên, đập vào mắt cụ là một Cảnh tượng hãi hùng đến rỢn người. Một người con gái tuổi chừng mười tám đôi mươi, y phục xộc xệch, hở hẳn bầu ngực thâm tím chết treo dưới Cảnh cây. Máu chày không ngừng từ bộ hạ của cô lan xuống đôi chân trắng nõn. Cụ tổ thất kinh, cụ

xuống đôi chân trắng nõn. Cụ tổ thất kinh, cụ ngã phịch xuống đất, miệng ú ớ: ” Có… Có … có người treo cổ. ”

[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]