Menu

Home » Tiểu Thuyết » Em Là Sinh Mệnh Của Anh Full – tác giả Phạm Vũ Anh Thư

Em Là Sinh Mệnh Của Anh Full – tác giả Phạm Vũ Anh Thư

Chap 24 phần 2

Cuộc họp diễn ra đến tận năm giờ chiều, ngoài những ý kiến của Văn và Quân còn rất nhiều đóng góp khác từ chủ tịch Minh và giám đốc Linh. Cô phát hiện trong cuộc họp rất nhiều lần tên Thanh liếc cô, tất nhiên cô hiểu hắn ta đã biết thân phận của cô. Chỉ có điều cô biết rằng nếu cô còn là con nhóc oắt con không nơi nương tựa hắn có thể sẵn sàng bóp chết cô như giết một con gà hoặc ít nhất có thể đẩy cô đến một nơi nào đó hay cho cô thành kẻ điên khùng, hắn ta có đủ cách để cô ngậm miệng chuyện năm ấy. Thế nhưng giờ cô đã là con dâu của chủ tịch Minh, thế lực này hắn thật sự không dám đụng vào. Cô nhếch mép, sắp nhanh thôi hắn sẽ phải trả giá cho hành động ác nhân của mình.

Thế nhưng trong lòng cô vẫn rất thắc mắc, tại sao hắn ta không thể tìm thấy cô. Năm ấy cô người đưa cô đến làng trẻ em là một người lạ, chính cô đã kể cho bác Ngân mọi chuyện. Dù là cô bé mười ba tuổi nhưng cô cũng biết dặn dò bác giấu cô đi đừng để ai biết. Chỉ có điều, bác Ngân cũng là người bình thường không có thế lực gì. Vậy tại sao hắn ta lại không tìm được ra cô? Đên bây giờ còn rất nhiều khúc mắc cô vẫn thường đặt ra câu hỏi cho mình, vậy nhưng có trả lời thế nào cô cũng thấy không thoả đáng.

– Nhiên, đi thôi

Cô cứ mải mê suy nghĩ, không biết cuộc họp đã kết thúc từ lúc nào đến khi Văn gọi mới giạt mình đứng dậy.

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

Cô cười gượng gạo nhìn mọi người đã đứng lên, Văn thấy điệu bộ cô như vậy liền hỏi

– Em mệt sao? Có đi được không hay anh để em ở nhà?

Cô nhìn anh hỏi lại

– Đi đâu vậy anh?

– Đi ăn cùng mọi người,

Cô lắc đầu đáp

– Em đi được mà,

Anh nhìn cô, mọi người đã ra khỏi phòng liền vuốt mấy sợi tóc rồi noi

– Nếu em mệt không cần đi, anh ở nhà cùng em

Cô xua tay rối rít đáp lại

– Không được, dự án này anh đề xuất sao lại để anh ở nhà được. Em không mệt, chỉ là suy nghĩ mấy chuyện nên không để ý thôi.

Anh hoài nghi hỏi lại

– Thật sự không mệt chứ?

Cô lắc đầu kiên định

– Không mệt

Anh gật đầu đáp

– Được, anh đưa em về thay quần áo

Cô nhoẻn miệng cười theo anh về nhà, cô chọn cho mình bộ váy hoa nhã nhặn, có bầu mới gần hai tháng nên bụng cô chưa lộ rõ. Chiếc váy hoa chun ôm phần eo nhỏ bé, khiến cô xinh đẹp như một nàng công chúa,

Anh lấy đôi giày đế vuông đặt xuống đất rồi noi

– Đi đôi này cho dễ đi, lại hợp màu với bộ quần áo nhé

Cô gật đầu đưa đôi chân ra, đã quá quen với hành động này của anh. Anh xỏ đôi giày vào chân cô, vuốt lại mấy sợi tóc rối rồi chở cô ra ngoài nhà hàng. Cô nhìn đồng hồ cũng chỉ mới hơn sáu giờ qua. Hoá ra cuộc họp diễn ra cũng khá lâu như vậy.

Anh siết chặt tay cô bước vào trong, bữa tiệc buffe đứng được tập đoàn X bao trọn.

Cũng may anh lấy cho cô đôi giày nếu nếu không vừa mang bầu lại phải đứng trên đôi gót nhọn có lẽ cô không chịu nổi mất. Cô đi thẳng đến chỗ của chủ tịch Minh để Văn đi về phía Quân cúi đầu lễ phép

– Con chào ba, hôm qua về quên không báo ba một tiếng

Ông nhìn cô, kéo cặp kính lên rồi hỏi lại

– Hôm qua nghe Ngọc nói con không may bị ngã, con không sao chứ? Thằng Văn nó bảo con đi khám không sao nhưng ta vẫn lo quá

Cô hừ nhẹ trong lòng, Ngọc còn dám nói cô không may bị ngã đồ đàn bà giả tạo. Cô mỉm cười nhìn người ba chồng hiền dịu đáp lại

– Con không sao, đêm qua lâu không vợ chồng chú Lân về hả ba?

– Con Ngọc vào một lúc rồi về thôi, con không sao là tốt rồi, cố giữ gìn sức khoẻ nhé, giờ là hai người phải cẩn thận nghe chưa? Mai ta cho người mang hải sản đến cho hai đứa.

Cô định từ chối nhưng cuối cùng nhìn vẻ mặt của ông lại không nỡ đành nói

– Vâng, con cảm ơn ba

Ông lắc đầu nói

– Nhiên này, ta thật sự coi con như con ruột ta. Đừng nói cảm ơn, giữa những người trong gia đình không có ơn huệ gì cả. Con cứ coi ta như ba con, ta biết ba mẹ con không còn, vậy nên con đừng ngại với ta. Có gì con cần con muốn cứ mạnh dạn nói ta sẽ cố hết sức hết lực giúp con.

Cô nhìn ông, hơi sững người. Trước nay cô vốn dĩ biết ông rất tốt, lại rất tâm lý chỉ có điều nói ra mấy lời gần gũi thế này là lần đầu ông nói. Cô chưa kịp lên tiếng ông lại nói tiếp

– Ta chỉ mong con và đứa bé khoẻ mạnh, cả Văn nữa. Giờ ta cũng già rồi, nếu được hai đứa có thể đến thăm ta thường xuyên hơn

Cô nghe xong đến câu nói cuối cùng, bất chợt cảm thấy vô cùng xót xa. Trên mái tóc ông đã điểm màu hoa râm. Ba cô còn sống có lẽ cũng trạc tuổi ông, bấy lâu nay cô và anh đến thăm ông rất ít, anh quá bận rộn thành ra ông nói mấy lời này cô cảm thấy vừa hối hận lại áy náy. Cô bặm chặt môi thờ dài nói

– Ba, con xin lỗi. Từ nay chủ nhật chúng con dù bận cũng sẽ đến thăm ba. Con biết ba ở nhà cũng cô đơn, chỉ có điều con suy nghĩ chưa chu đáo ba đừng chấp bọn con nha ba.

Ông lắc đầu nói

– Ta không trách hai đứa, thằng Văn nó bận thế nào ta hiểu mà. Con không cần tự trách mình, nếu rảnh hai đứa cứ thường xuyên đến chơi với ta là ta vui rồi

Cô gật đầu mỉm cười đáp lại

– Nhất định rồi ba,

Ông nói thêm vài câu, dặn dò thêm vài câu rồi đi ra phía ngoài. Cô lấy đia gắp mấy miếng salat ngồi ăn ngon lành mặc kệ những tiếng trò chuyện bên ngoài, chỉ thi thoảng quan sát xem Văn đang làm gì

– Cô Nhiên, sao lại ngồi ăn một mình thế này

Cô đang ăn, liền đưng lại ngước mắt lên trên, là tên Thanh,

Cô nhìn hắn ta lạnh lùng đáp

– Có chuyện gì không giám đốc Thanh?

Hắn ta ngồi xuống trước mặt cô rồi nói

– Tôi muốn hỏi cô mấy chuyện được chứ

Cô liếc mắt về phía Văn, cuối cùng hờ hững đáp

– Cứ việc!

Hắn ta nâng ly rượu cười nói

– Cô có vẻ ghét tôi nhỉ?

Cô nhún vai trả lời

– Tại sao ông lại nghĩ vậy? Hay ông đang tự nghĩ ra? Tôi nhớ từ khi vào công ty đến giờ chưa có hành động gì bất kính với ông?

Hắn ta cười hềnh hệch hỏi tiếp

– Thế sao? Cô có biết ông Lưu Diệp An Bình không?

Cô nhìn hắn ta, hơi khựng lại, cuối cùng hắn ta cũng hỏi thẳng côn như vậy, cô hít một hơi rồi đáp

– Biết chứ, tôi có nghe chồng tôi kể qua về ông ấy, ấn tượng vì cái tên rất giống tên tôi.

Hắn ta tròn mắt hỏi lại

– Cô biết gì về ông ta?

– Biết ông ấy trước làm giám đốc công ty này, sau đó bị ám sát, còn chuyện gì khác tôi không rõ.

Hắn ta hoài nghi nhíu mày nói tiếp

– Thật sự cô không rõ sao? Cô rất giống con gái của ông ta.

Cô bật cười nhìn hắn hỏi lại

– Giống thì sao thưa giám đóc Thanh? Ông muốn điều tra gì sao? Muốn tìm con gái của ông ấy làm gì vậy?

Hắn ta bình thản đáp

– Tôi và giám đốc Bình chơi rất thân với nhau, con gái ông ấy cũng giống con tôi. ChẮc cô đã biết vụ án năm ấy, tôi là người đã tìm ra thủ phạm. Chỉ có điều không tìm ra đứa bé ấy để có thể thay ba mẹ nó chăm sóc nó,tôi thấy cô có tên giống vẻ ngoài cũng nhang nhác giống nên tôi muốn hỏi cô thôi.

Cô bỗng cảm thấy mùi giả tạo tanh tưởi bốc lên, hắn ta nghĩ rằng những điều ấy sẽ lừa được cô sao? Cô mỉm cười nhìn hắn nói

– Nhưng tôi thật sự không biết gì thêm, tôi còn không biết cái tên tôi vì đâu mà có. Tôi chỉ nhớ khi tôi lớn lên được mọi người ở làng trẻ em kể lại tôi được đưa đến khi còn nhỏ, ba mẹ tôi mất vì tai nạn giao thông, còn lại mọi thứ tôi không tài nào nhớ. Trên đời này người giống người không thiếu, có lẽ ông nhầm cũng nên

Hắn ta gật gù hỏi tiếp

– Cô nói đúng, nhưng cô thật sự không nhớ tất cả mọi chuyện sao?

Cô kiên định đáp

– Thật sự không nhớ!

Hắn ta cười cười rồi nói mấy câu, sau đỏ lủi dần về phía sau,

Cô cảm thấy trong người vô cùng ngột ngạt, liền thở dài đi ra ngoài, không quên liếc nhìn Văn vẫn say sưa cầm cốc rượu nói chuyênn với Quân và giám đốc Linh

Cô ngước lên bầu trời, hôm nay trời lại có sao, cô mới chợt nhớ cũng đã lâu rồi cô không ít khi ngắm trời đêm thế này.

Cô một tay xoa bụng, một tay giữ chặt chiếc váy, một nỗi đau đớn lại cuộn lên trong lòng cô.

Cô nhắm nghiền mắt, cuộc đối thoại vừa rồi khiến cô cảm thấy vừa đau lại vừa hận. Kẻ sát nhân đứng trước mặt cô nói những điều như thể hắn ta là anh hùng. Cô cười đau đớn, người ba người mẹ đáng thương của cô giờ thậm chí cô còn không biết mộ họ ở đâu, mười một năm qua hắn chắc chắn đi lùng sục cô khăp nơi thế nhưng cô đã may mắn mà có thể giấu mình suốt thời gian đó.

Giá như cô có thể có một gia đình hạnh phúc, có lẽ giờ phút này cô sẽ không bao giờ bận tâm bất cứ điều gì.

Ngực cô nhói lên từng đợt, nếu không phải may măn gặp được Văn đến thời điểm này cô không biết nếu như gặp lại hắn ta cô có thể bình tĩnh mà nói chuyện được như vậy.

Ngày đầu gặp hắn ở tập đoàn X, cô còn run rẩy mất bình tĩnh, chỉ gần một năm thôi giờ hắn mới là người phải sợ hãi trước cô.

Cô bặm chặt môi, hình ảnh mẹ cô bị đạn bắn gục ngã ngay trước mặt lại ùa về. Cô bỗng cảm thấy rùng mình, một cơn gió lạnh thốc vào người cô,

Đôi mắt cô cay xè, đã lâu lắm rồi hôm nay cô lại thấy nỗi đau này thật sự không thể nguôi ngoai

– Nhiên, sao em lại đứng đây? Không lạnh sao?

Cô bị tiếng nói phía sau làm giật mình, không cần quay lại cũng biết đó là Quân. Cô hờ hững đáp

– Tôi không sao!

Quân tiến lại gần cô rồi nói tiếp

– Anh vừa thấy em lạnh run người mà,

Cô nhếch mép nhìn anh ta trả lời

– Vậy chắc anh nhầm rồi

Anh thở dài nhìn ra ngoài rồi nói

– Em vẫn giận anh thế sao?

Cô nhún vai đá

– Giận? Chúng ta là gì mà tôi phải giận anh?

Anh cảm thấy có chút hụt hẫng, cuối cùng thở dài hỏi

– Thời gian qua em sống tốt chứ?

Cô quay mặt lại nhìn Quân cười đáp

– Tốt, tôi sống rất tốt, anh nhìn là biết sao cần hỏi?

Quân gật đầu nói tiếp

– Anh nhìn là hiểu em sống rất tốt, chúc mừng em.

Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt quá đỗi giả tạo, liền lạnh lùng trả lời

– Cảm ơn

Nói rồi cô xoay người định bước đi

– Nhiên, em không quan tâm vì sao ngày ấy anh lại bỏ đi sao?

Cô khựng lại, anh ta lại nói tiếp

– Anh biết giờ em đã có cuộc sống gia đình riêng, anh cũng không muốn làm phiền đến em nhưng em đâu cần lạnh lùng như vậy? Chẳng lẽ em không muốn biết anh vì sao lại bỏ em sao?

Cô quay lại về phía anh ta, đến giờ phút này anh ta hỏi cô những điều này để làm gì? Nếu như là cô của trước khi cưới Văn, có lẽ cô sẽ muôn biếtc thế nhưng giây phút này thì không.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười nhạt đáp

– Không, tôi không muốn biết

Quân nhìn cô, ánh mắt tuyệt vọng hỏi lại

– Tại sao?

Cô lạnh lùng nói

– Biết để làm gì? Tôi đã có gia đình, anh cũng có sự nghiệp của mình. Chúng ta giờ không còn liên quan. Dẫu ngày đó anh có đi vì muốn tốt cho tôi thì giờ chúng ta cũng đã kết thúc tôi có biết cũng không giải quyết được vấn đề gì cả,

– Nhiên, em thay đổi thật rồi sao?

Cô cười hềnh hệch nói

– Tôi thay đổi? Anh nói tôi nghe, tôi thay đổi chỗ nào?

Quân hơi nhắm mắt, hít một hơi hỏi lại

– Em yêu anh ta thật rồi sao?

Cô gật đầu kiên định nói

– Đúng, anh nhìn rất rõ mà, tôi yêu anh ấy.

Quân kéo tay cô lại, mùi rượu phả vào mặt cô, thế nhưng giây phút này cô không một chút rung động đẩy tay anh ta ra rồi nói

– Anh đừng để tôi hét lên, xin có lòng tự trọng một chút.

Anh ta buông tay cô gật đầu noi

– Anh xin lỗi, chắc tại anh say rồi nói linh tinh, anh còn một chuyện này muốn hỏi thôi, rồi sẽ không làm phiền em nữa

Cô nhếch mép nói

– Hỏi đi

– Em hết yêu anh từ bao giờ?

Cô lạnh lùng, xoa bàn tay xuống bụng rồi nói

– Kể từ ngày chia tay anh, tôi đã hết yêu.

– Tại sao vậy? Chẳng lẽ em có tình cảm với Văn trước khi chia tay anh sao?

Cô lắc đầu nói

– Quân, nêu anh đã hỏi như vậy, tôi cũng sẽ trả lời thành thật. Sau khi chia tay anh tôi đã khóc rất nhiều, tôi đã đau đớn rất nhiều, nhưng tôi không còn yêu anh ngay từ khi tôi nói tôi có thai, anh bảo tôi bỏ đi. Câu nói đó đã chấm hết cho tình cảm của tôi dành cho anh. Tôi nói cho anh nghe, không biết anh có còn nhớ lần hêt thuốc tránh thai, tôi bảo anh mua nhưng anh quên, từ lần đó tôi không hề uống. Vậy mà anh dám nói anh biết chắc chắn tôi không có thai, anh còn tuyệt tình nói nếu có cũng bỏ đi.

Quân chợt sững người, hai cánh tay buông thõng, sửng sốt hỏi

– Vậy là lần đó em có thai sao? Em có thai thật sao?

– Có thì sao? Chẳng phải anh bảo bỏ đi sao? Anh có thể tàn nhẫn băt tôi bỏ đi đứa con máu mủ ruột già thì có là lý do gì đi chăng nữa tôi cũng vẫn hận anh

Anh ta đưa hai tay lên vai cô lắc mạnh

– Tại sao em không nói với anh là em có thai thật, vậy là em bỏ đứa bé sao? Sao em không nói với anh hả Nhiên?

Cô hất tay anh ta cười đáp

– Nói? Anh tin tôi sao? Vả lại thật sự thì ông trời có mắt không để tôi có thai, nếu không lúc đó tôi không biết sống thế nào, anh giờ còn giả vờ giả vịt ở đây sao?

Anh ta lắc đầu, đau đớn đáp

– Thật sự anh không hề biết,

– Vậy tại sao lúc đó anh dám chắc tôi không có thai?

Anh ta cắn chặt môi đáp

– Vì anh nhìn thấy gói băng vệ sinh của em gần hết

Cô bật cười, hoá ra anh ta biết cô không có thai bằng cách đó liền nói

– Vậy anh nhầm rồi, không biết anh bận đến nỗi không nhớ được hay sao, nhưng gói băng vệ sinh đó là gói cũ, vả lại tôi đến ngày sau khi anh đi một tuần cơ. Mà thôi cũng may anh đoán đúng, vả lại chúng ta kết thúc rồi, nói mấy chuyện này cũng không còn ý nghĩa. Ai cũng đã có cuộc sống riêng của mình, tôi rất hạnh phúc nên mong anh đừng làm phiền

Anh ta gật đầu, cười đáp

– Anh hiểu, anh không cố ý làm phiền em, chỉ là anh có chút rượu nên nói linh tinh, từ nay anh sẽ không làm phiền em nữa rồi. Những lời này em cứ quên đi

– Nhiên, sao lại ra đây đứng?

Tiếng Văn cất lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, Văn thấy Quân liền nói

– Cậu cũng ở đây à?

Cô nhìn Văn, sợ anh hiểu nhầm liền nói

– Anh ta vừa ra đây thôi, chúng ta vào thôi

Văn gật đầu, cởi chiếc áo khoac bên ngoài mặc vào cho cô rồi nói

– Được, em mặc áo vào đã

Cô tự nhiên để anh khoác chiếc áo lên người, siết chặt tay anh bước vào,

Quân nhìn theo bóng dáng hai người, bất chợt cảm thấy hình như đầu óc không còn tình táo, hoá ra anh đã uống nhiều đến vậy sao? Anh nhìn lên bầu trời, tự tát mình một cái, tại sao có thể nói những điều ngu xuẩn này trước mặt cô?

Anh không đi vào, mà bước ra ngoài, đi về phía con xe máy cũ phóng thẳng về nhà

[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]