Menu

Home » Tiểu Thuyết » Em Là Sinh Mệnh Của Anh Full – tác giả Phạm Vũ Anh Thư

Em Là Sinh Mệnh Của Anh Full – tác giả Phạm Vũ Anh Thư

Chap 3

Ăn xong cô và Quân trở về nhà sau một ngày bận rộn, nhưng cái bận rộn mang theo những điều tốt lành cho cô lúc này.

Cô tắm táp xong xuôi đi ra bàn ngồi đọc tài liệu, thực chất chính cô cũng không biết mình phải đọc những gì bởi công việc sắp tới của cô hoàn toàn không liên quan đến cái vốn kiến thức mình có.

Cô mở máy tính, lên mạng gõ Tập Đoàn X, một lô lốc những thông tin hiện ta trước mặt nhưng đều toàn là những thứ mà cô không cần.

Cô thở dài nhìn về phía nhà tắm, Quân vẫn đang xối nước dội lên người. Cô chợt cảm thấy cay sống mũi, yêu nhau đã gần hai năm nhưng chưa bao giờ cô và anh có được cảm giác thảnh thơi, cô gặp anh ở thời điểm cả hai người đều không có gì trong tay. Nhiều lúc cô cảm thấy rất tiếc cho anh, anh không phải người không có ý chí,ngược lại còn là một người vô cùng xuất sắc nhưng điều duy nhất anh thiếu chính là may mắn. Vài ngày trước mẹ anh có ý định mong muốn anh về quê, mặc dù mức lương thấp hơn một chút nhưng không phải chi những khoản sinh hoạt như trên này nhưng anh lại không đồng ý.

Đọc truyện, nghe truyện mới nhất cập nhật thường xuyên tại truyenaudiohay.com

Anh vừa đổi công việc mới với mức lương cao hơn nhưng suy cho cùng vừa phải nuôi gia đình ở quê lại phải lo cho bản thân trên này đúng là vẫn rất khó khăn. Mấy ngày trước là anh đề nghị cô về cùng một nhà ở để có thể tiết kiệm một khoản, cũng may cô cũng vừa tim thấy một công việc cho mình, nếu không cô không biết rằng cái cuộc sống bế tắc này kéo dài đến bao giờ. Nghĩ đến mẹ anh, cô lại cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không dưới 5 lần bà gặp cô chỉ để ngăn cản cô và anh yêu nhau.

Bà cho rằng cô chính là nguyên nhân cản trở sự nghiệp của anh khiến đến giờ phút này anh vẫn chưa thể có một công việc hoàn hảo như bà mong muốn. Nhưng tất nhiên cô hiểu, một người con trai tốt nghiệp loại xuất sắc của trường Bách Khoa như anh mà lại phải đi làm với mức lương như vậy thì đúng là ngay cả cô còn thấy tiếc huống hồ mẹ anh.

Có điều bà không hiểu rằng giữa cái thời buổi này hầu hết các công ty đều yêu cầu kinh nghiệm, mà những người mới ra trường cũng chỉ học nền kiến thức trong nhà trường chứ chưa va chạm nhiều với xã hội thì cái yêu cầu đó đúng bằng con số không! Cũng may anh còn có ý chí, chấp nhận làm để lấy kinh nghiệm và có lẽ bây giờ là sự đền đáp xứng đáng cho anh.

– Em đang nghĩ gì vậy?

Tiếng Quân phía sau khiến cô giật mình, cô nhìn anh lắc đầu đáp

– Em nghĩ linh tinh thôi, anh tắm xong rồi sao?

Anh gật đầu, lấy khăn tắm lau đầu ngồi xuống phía trước cô đưa cho cô ly nước ấm rồi nói

– Nhiên này, anh có vài chuyện muốn hỏi em

Cô hơi ngạc nhiên trước điệu bộ nghiêm túc này vội vàng hỏi lại

– Có chuyện gì vậy anh?

– Nếu như, là nếu như thôi nhé anh không còn ở bên cạnh em nữa em sẽ thế nào?

Cô hơi sửng sốt, cố nở nụ cười gượng gạo rồi nói

– Sao anh lại hỏi vậy? Chẳng phải chúng ta đang rất tốt đẹp sao? Mẹ anh lại có chuyện gì sao?

Quân lắc đầu, nắm tay cô rồi nói

– Không, mẹ anh không có chuyện gì cả chỉ là anh muốn hỏi em vậy thôi. Là nếu như thôi..

Cô nhắm mắt thở một hơi thật sâu, trái tim cô như có ai bóp nghẹn, chưa bao giờ anh hỏi cô những câu thế này, cô mở mắt lấy lại sự bình tĩnh đáp lại

– Em không muốn phải xa anh, thật sự em không muốn.

Anh lấy cốc nước, uống một hơi rồi nói tiếp

– Em có thích đi Canada không?

Cô cúi mặt, đây không phải lần đầu anh hỏi cô câu này, rất nhiều lần anh đã đưa ra đề nghị này, cô bấu chặt hai tay vào nhau, trước màn hình máy tính là hình ảnh tập đoàn X đồ sộ và to lớn, cô không trả lời mà hỏi lại anh

– Chẳng phải anh biết câu trả lời rồi sao? Chẳng phải anh tìm được công việc mới em cũng tìm được công việc mới rồi sao? Anh vẫn muốn đi sao?

– Vì nguyên nhân gì mà em cứ phải bám lại ở cái đất này vậy Nhiên? Gần hai năm qua dù phải bươn trải làm những công việc mà em không thích nhưng em vẫn không muốn đi là tại sao? Em cũng không hề có người thân ở đây, vì lý do gì mà lại không muốn đi cùng anh?

Cô ngước mắt nhìn anh, trong lòng cô đã có câu trả lời nhưng lại không thể nói ra chỉ im lặng trước những câu hỏi của Quân. Quân thở dài rồi nói tiếp

– Được rồi Nhiên, anh xin lỗi là tại thời gian này anh quá bế tắc nên mới hỏi em vậy thôi. Anh không có ý gì đâu, anh sẽ bên em dù khó khăn thế nào.

Cô nở nụ cười gượng gạo đáp lại

– Không phải em không muốn đi, nhưng mà đây chưa phải thời điểm thích hợp. Với chẳng phải cơ hội được đi cũng rất khó khăn sao? Bây giờ đi nước ngoài cũng đâu phải dễ dàng như trước? Anh hỏi em như vậy nhưng lòng anh cũng thừa biết rõ mà.

Cô ngừng lại, chỉ vì anh tiếc nuối cái suất học bổng khi còn ngồi trên ghế nhà trường mà đến bay giờ anh vẫn mong muốn được đi. Nhưng bản thân cô hiểu dù cô có muốn đi thì cũng rất khó khăn. Anh nhìn cô, thở dài nói

– Nhiên, anh cũng là chỉ hỏi em vậy thôi, chỉ muốn biết em có nguyện đi theo anh không thôi, anh không hề có ý gì cả

Cô gật đầu, đứng dậy đi về phía anh, vòng tay ôm anh dịu giọng nói

– Em yêu anh, thật sự em rất yêu anh, giờ chúng ta cũng có công việc rồi thì đừng hỏi những điều vô nghĩa ấy nữa được không anh? Bây giờ điều em mong muốn nhất là mẹ anh có thể chấp nhận em, và công việc của hai đứa có thể ổn định.

Quân xoay người lại ôm cô gật đầu, anh nhìn cô, vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô rồi cúi xuống hôn lên trán cô thì thầm

– Anh yêu em,

Cô kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn rồi cười bí hiểm, thấy điệu bộ cô như thế anh không kìm được mà kéo sát cô lại gần hơn nữa, lưỡi anh bắt đầu tiến vào phía trong, một nụ hôn sâu đầy kích thích. Đôi tay anh bắt đầu chạm khẽ xuống phía mông cô, cô thở mạnh một hơi, cảm thấy toàn thân nóng rực.

Anh dừng lại, đôi môi bắt đầu hôn lên vàng tai cô, chiếc lưỡi ướt át nóng bỏng thì thầm vào tai cô mấy lời như ma mị

– Nhiên, anh muốn..

Cô nhắm mắt, đôi tay vòng lên phía trên ngực cởi từng nút áo sơ mi của anh, bờ vai to lớn vẫn còn chút nước vừa tắm dính vào, anh hôn lên cổ cô, đôi tay di chuyển lên trên vòng tay về phía sau kéo khoá chiếc váy, chiếc váy lụa trơn tuột trên xuống nền nhà để lộ tấm thân thể nõn nà. Quân bế thốc cô lên giường, đặt mạnh xuống giường cởi phăng bộ quần áo lót cô đang mặc rồi cúi xuống hôn lên cổ cô, đôi tay bắt đầu xoa nắn đôi bầu ngực căng tròn, cô không kìm được khẽ rên vài tiếng, tiếng rên của cô càng khiến anh càng kích thích liền trườn người xuống phía dưới, chiếc lưỡi di chuyển trên núm vú, một tay nắm chặt tay cô một tay di chuyển xuống bên dưới đang ướt át. Anh bắt đầu lần mò vào bên trong, thứ nước nhớp nháp mỗi lúc một nhiều, anh cắn nhẹ đầu vú, dùng lưỡi đá liên hồi đôi tay day day bên dưới. Cô run lên bần bật nói trong vô thức

– Quân, em yêu anh.,

Anh mỉm cười, trườn lên hôn môi cô rồi tách hai đùi đẩy toàn bộ phần thân dưới tiến sâu vào cơ thể cô,

– Aaaaaaaaaa

Cô không còn giữ sự ý tứ, rên to. Anh thích thú đầy sâu vào hơn nữa, một tay ôm chặt cô, một tay vẫn di trên bầu ngực, đôi môi vẫn ngậm chặt môi cô. Tiếng hơi thở dồn dập, cả hai bỗng như hoà tan vào nhau cho đến khi một dòng nước từ phía anh chảy ngập thân dưới cô.

Cô ngồi dậy, toàn thân vẫn còn dư âm của sự khoái lạc, anh đỡ cô dậy cùng cô vào nhà vệ sinh rửa sạch sau đó kéo cô vào giường thì thầm

– Em thích không?

Cô hơi xấu hổ, gật đầu xoay người về phía. Anh kéo cô nằm lên tay anh, hôn lên trán cô rồi hỏi tiếp

– Em vẫn uống thuốc đúng không?

Cô nhìn anh mỉm cười trả lời

– Vâng, em vẫn uống đều đặn, hình như vỉ đó cũng sắp hết rồi mai anh nhớ nhắc em đi mua nhé

– Để mai anh mua cho em cũng được.

Cô lấy tay vuốt mái tóc anh, gật đầu nói

– Anh có hạnh phúc không?

Anh nhìn cô không đáp mà hỏi lại

– Sao em lại hỏi thế?

– Ví em thấy rất hạnh phúc, em chỉ cần được thế này thôi. Em không muốn phải xa anh đâu.

Anh cúi xuống, ôm chặt cô rồi đáp

– Anh hạnh phúc, hạnh phúc vì có em, thật sự anh rất yêu em.

Cô rúc vào người anh, mùi thơm trên cơ thể khiến cô cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Bầu trời ngoài kia vẫn xanh, lòng cô cũng bình yên đến lạ.

***

Ngày hôm sau,

Sáng sớm cô dậy đã thấy Quân chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng, cô ăn vội vàng rồi nói với anh

– Em phải chạy ra bắt xe bus đây,hôm nay buổi làm đầu tiên đến sớm một chút.

Anh đưa cô cốc sữa đáp lại

– Hôm nay để anh đưa em đi làm,

Cô lắc đầu uống ực cốc sữa trên tay anh rồi nói

– Không phải hôm nay anh cũng phải đến công ty mới sao?

– Bên anh hẹn 8 giờ cơ, anh đưa em đi rồi đến công ty là hợp lý. Ngày đầu em đi làm ngồi xe bus mệt mỏi lắm. Em lấy mũ đi, anh dắt xe rồi chở em đi

Cô không từ chối được nữa chạy vào lấy mũ rồi lên xe cùng anh. Con xe máy cũ kỹ nhưng vẫn chạy rất ngon phóng băng băng trên đường. Trời hôm nay mát mẻ hơn một chút nhưng vẫn rất nắng, anh lái xe thẳng đến cổng công ty. Chiêc xe dừng lại bên cạnnh cánh cổng, cô tháo mũ đưa cho anh rồi nói

– Anh về đi, không muộn đấy.

Anh nhìn cô, cười tươi rồi nói

– Lại gần đây anh bảo đã

Cô hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đứng sát về phía anh rồi nói

– Có chuyện gì sao anh?

Anh không nói, kéo cô lại gần rồi bất chợt hôn lên trán cô, cô có chút xấu hổ nhưng đầy hạnh phúc mỉm cười

– Chúc em có ngày đầu làm việc thuận lợi nhé, chiều anh đón em

Cô gật đầu, vẫy tay chào anh rồi xoay người bước đi, đột nhiên cô ngước mặt lên bỗng nhìn thấy một ánh mắt nhìn mình, là Giám đóc Văn anh ta vừa hay cũng đang bước vào sảnh. Cô ngượng ngùng cúi đầu chào, có lẽ anh ta cũng vừa chứng kiến cảnh làm trò ân ái của cô và Quân. Anh ta không đáp lại, đi về phía cô rồi nói

– Cô đi vào gặp thư ký Trà, anh ta sẽ đưa cô lên phòng làm việc

Cô gật đầu lí nhí đáp

– Vâng ạ.

Anh ta không nói gì, đi thẳng vào thang máy bỏ lại cô vẫn chưa hết xấu hổ. Cô đi lòng vòng mãi mới tìm được phòng của Thư ký Trà, cô nghe nói dù là thư ký phó giám đốc thôi nhưng anh ta rất được trọng dụng. Cô gõ cửa rồi bước vào, thấy cô khuôn mặt anh ta trở nên lạnh lùng, cũng đúng thôi hôm qua anh ta không hề ủng hộ cái việc cô được tuyển vào công ty.

– Cô cầm đống tài liệu này đi

Anh ta đưa chồng tài liệu cho cô rồi nói tiếp

– Phòng làm việc của cô là ở phòng giám đóc luôn, phòng của Giám đóc văn phía bên trong, của cô bên ngoài. Giám đốc bảo cô làm gì cô làm đó, tài liệu này là tư liệu về công ty cô đọc cho rõ. Tôi không có trách nhiệm giao việc cho cô vì cô và tôi ngang hàng, giám đóc chỉ dặn tôi đưa tài liệu rồi dẫn cô lên phòng. Được rồi đi theo tôi

Cô nhận tập tài liệu lẽo đẽo đi theo anh ta, anh ta đưa cô đến một phòng lớn rồi nói

– Phòng làm việc này của giám đóc là phòng duy nhất không làm bằng cửa kính vì giám đốc không thích bị người khác nhìn trong lúc làm việc,

Nói rồi anh ta gõ cửa đi vào, nhìn bên ngoài đều cảm giác chỉ là một phòng lớn nhưng vào đến nơi cô mới biết thực chất là hai phòng được ngăn cách bởi một tấm kính, cô có chút ngạc nhiên vì theo lời Trà thì giám đốc không thích bị nhìn nhưng tại sao phòng thư ký lại chỉ ngăn phòng anh ta bởi một tấm kính? Nhưng cô không dám hỏi chỉ để thắc mắc ấy trong lòng. Anh ta chỉ về một chiếc bàn rồi nói

– Cô ngồi đó làm việc, đừng làm phiền giám đốc nếu anh ấy không gọi đến. Cô ngồi đó đi, tôi về làm việc của tôi

Cô gật đầu cảm ơn anh ta rồi ôm tập tài liệu về phía bàn, cô nhìn qua tấm kính, Văn đang ngồi trước máy tính làm việc, khuôn mặt anh ta lãnh đạm thờ ơ vô cùng.

Cô chu môi, thầm nghĩ không biết phía sau khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng kia là thứ gì? Nhưng suy cho cùng điều đó không hề quan trọng với cô,

Cô lấy tập tài liệu ra đọc, nhưng đúng thật nó quá vô nghĩa bởi những thông tin này cô nhớ mình đã đọc đến hàng ngàn lần. Cô lén nhìn về cửa kính, Văn vẫn giữ nguyên tư thế mắt hướng về màn hình máy tính.

Cô chán nản, không hiểu thứ công việc cô làm có ý nghĩa gì liền gục mặt xuống bàn, cơn buồn ngủ bất chợt ập đến,

– Nhiên, mẹ cháu đâu?

Cô mở to mắt, ngạc nhiên nhìn khoảng không phía trước, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang cúi xuống hỏi cô, phía sau là người phụ nữ trạc ba mươi tay cầm một chiếc valy. Cô ngơ ngác nhìn xuống dưới, chiếc váy trắng loang lổ máu, đất, bùn bẩn. Cô nhắm nghiền mắt, hình ảnh mẹ cô bị súng bắn đột nhiên hiện lại rõ mồn một. Cô run rẩy nhìn người đàn ông, oà khóc nức nở,

– Mẹ cháu bị người ta bắn chết rồi, mẹ cháu giục cháu đến tìm hai người

Người phụ nữ nhắm nghiên mắt không dám nhìn cô bé trước mặt, chợt có tiếng động phía sau, người đàn ông vội vã bế cô bé rồi nói

– Đi thôi, nhanh lên chúng nó tìm đến đây rồi

“Đoàng” một tiếng súng nổ lại đến, người phụ nữ đáp lại valy một tay nắm lấy vạt áo người đàn ông chạy về phía trước.

Đoàng, đoàg

Tiếng súng nổ liên hồi, cô sợ hãi, nhắm mắt gục xuốg vai người đàn ông, bất chợt có tiếng kêu lên đầy đau đớn

Cô mở to mắt, người phụ nữ ngã quỵ xuống, chân bà ta vướng vào hòn đá, phía sau tiếng bước chân mỗi lúc một gần, người đàn ông không còn sự lựa chọn bế cô chạy để lại người phụ nữ ngã quỵ ở phía sau. Cô cảm nhận rõ nỗi đau đớn bất lục hiện rõ trên khuôn mặt ông ta. Cô nhìn về phía trước, nhưng ngôi nhà bắt đầu hiện lên, ông ta dừng lại đẩy cô về phía trước rồi nói

– Nhiên, chạy đi, bác ở đây ngăn chân chúng nó, chạy về phía trước đi, đi tìm công an đi con. Chạy nhanh lên

Cô không nghĩ được gì, ôm chặt cặp da chạy về phía trước, bỗng nhiên cô thấy toàn thân như rơi ra khỏi không trung, cô gào lên đầy sợ hãi

– Cứu tôi với

Hoá ra cô vừa bị ngã xuống một con dốc, cô nhìn xung quanh, những căn nhà đã hiện lên rõ ràng, cô chạy thục mạng lên con đường lớn đột nhiên cô thấy có ai đó nhưng đang nhìn mình, cô xoay người lại phía sau, mở to đôi mắt nhìn lên,

Một ánh mắt sáng tinh anh, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú đang nhìn xuống cô, xung quanh là một màu trắng, cô bất chợt sợ hãi ngồi bật dậy lắp bắp nói

– Giám đốc Văn

Hoá ra là cô vừa ngủ mơ, cô nhìn anh ta xấu hổ cúi gằm mặt vừa hay nhìn thấy sự bối rối trong mắt anh ta.

Anh ta xoay người lại đằng sau rồi nói

– Pha cho tôi một cốc cafe

Cô vội vàng ra khỏi ghế, gật đầu đáp

– Vâng ạ,

Nói rồi cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng làm việc, cô không đến thẳng chỗ pha cafe mà đến nhà vệ sinh xối nước thẳng vào mặt cho tỉnh táo rồi tự trách mình ngày đầu làm việc mà đã ngủ quên. Cô nhìn mình trong gương, chợt thấy thương tâm, hoá ra ngay cả giấc mơ cũng đớn đau đến vậy,

Cô pha xong cafe trở lại phòng làm việc mở tấm cửa kính đi thẳng vào bên trong nhưng khô g thấy Văn đâu, cô đặt cốc cafe lên bàn, định quay ra bàn làm việc của mình, bất chợt cô thấy một quyển tài liệu trên bàn, cô mở to mắt nhìn vào dòng chữ “Hồ sơ tập đoàn X từ năm 2002- 2005”

Cô tò mò giơ tay với quyển tài liệu, đây là khoảng thời gian cô cần tìm

– Ừm hừm

Có tiếng ho phía sau khiến cô giật mình, cô buông tay xoay người lại thì Văn đang tiến vào. Anh ta nhìn cô rồi nói

– Cô pha xong cf rồi chứ?

Cô đỏ mặt, gật đầu đáp

– Vâng ạ,

Anh ta trở về bàn làm việc rồi nói

– Cô quay lại đây rồi ngẩng cao mặt lên

Cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo, anh ta nhìn cô ánh mắt chợt có chút xót xa. Hai tay anh ta đan vào nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt cô nói tiếp

– Tại sao cô muốn vào công ty này?

– Vì tôi muốn kiếm tiền?

– Nhưng với năng lực của cô cô biết rõ rất khó để vào tại sao cô vẫn vào?

Cô bặm môi, nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi nói

– Ai nói năng lực của tôi không thể vào? Anh chưa thử làm sao biết! Đúng, tôi tốt nghiệp trường đại học bình thường? Tôi ra trường cũng chỉ bằng khá nhưng không đồng nghĩa với việc tôi kém cỏi, chẳng qua tôi không có điều kiện để được thể hiện năng lực, tôi vừa đi học vừa kiếm tiền nuôi bản thân nên không có nhiều thời gian cho việc học nếu không tôi nghĩ mình cũng chẳng kém ai cả

Anh ta nhìn cô, lạnh lùng trả lời

– Tất cả những thứ cô nói có thể đúng, có thể sai, điều quan trọng tôi đã tuyển cô vào đây tôi muốn đó là cô hãy thật sự tập trung vào công việc, đừng vì những chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc, nhất là chuyện yêu đương trai gái,

Cô hừ lạnh trong lòng một tiếng, tên giám đốc này bị điên sao? Chuyện yêu đương của cô liên quan quái gì đến anh ta? Chẳng lẽ cái tính cách quái dị của anh ta mà người ta hay nhắc đến là đay sao? Nhưng cô không dám nói ra những suy nghĩ trong lòng, nghĩ đến chuyện có lẽ sáng nay anh ta thấy Quân hôn cô trước cổng lại thấy xấu hổ chỉ khẽ gật đầu đáp

– Vâng, tôi biết

Anh ta mở quyển tài liệu rồi nói tiếp

– Cũng đừng thể hiện tình yêu của mình ở công ty này, đến đây là để làm việc chứ không phải cho mọi người thấy cô đang yêu ai.

Cô cảm thấy trong lòng có vài tia tức giận nhưng cố nén lại đáp

– Tôi xin lỗi vì khiến anh khó chịu vì điều đó, tôi sẽ rút kinh nghiệm

Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói

– Tôi không khó chịu, đấy là tôi nhắc nhở cô. Cô xem tài liệu đi, rồi thông báo cho tất cả nhân viên tối nay tăng ca đến 8 giờ kể cả cô.

Cô nhìn anh ta, gật đầu thở dài đi ra ngoài.

[Cám ơn các bạn các bạn đã đọc truyện tại truyenaudiohay.com!]